Sưu Quỷ Thực Lục
Sáng tác: Quỷ Cổ Nữ
Người Dịch: Lưu Hà
Nguồn bản dịch: Khủng bố hội quán
http://diendan.thegioiaudio.org
http://trinhthamkinhdi.blogspot.com/
Người ghi
chép: Âu Dương Phỉ
Hiệu đính:
Quỷ Cổ Nữ
Lời nói đầu
Tôi bị giam cầm
ở đây vì cái bí mật đáng nguyền rủa của tôi, tôi đã thề không thể
cho bất kỳ ai được phép đọc những bản ghi chép của tôi, trừ phi tôi chết.
Cho nên, khi
các bạn đọc được những ghi chép này, chỉ có một khả năng:
Tôi đã chết!
Ghi
chép 1
Mặc
dù những điều sau đây không xảy ra với tôi nhưng nó đã được tôi bằng cách
nào đó ghi chép lại. Ở Cục công an thành phố, trong một chiếc tủ sắt không
có số hiệu, cất dấu một một tập hồ sơ tài liệu không được đánh dấu. Chỉ có
rất ít người biết được vì sao một tập hồ sơ không được đánh dấu như vậy
mà trên bìa lại được viết hai chữ lớn màu đỏ tươi: "Tuyệt mật".
***
"Tiếp tục đi!"
"Thử lại một lần nữa!"
" Kết thúc!"
Bác sĩ trưởng ca cấp cứu khẽ tuyên bố, điện tâm đồ dần
tắt hẳn, trên màn hình trong phòng cấp cứu chỉ còn lại những tiếng “bíp”…, bầu
không khí trong phòng vô cùng im lặng, bác sĩ trưởng ca ngập ngừng thốt lên
hai tiếng “Tuyệt vọng”, giọng nói như đâm một nhát dao vào lòng tất cả
các nhân viên y tế có mặt ở đây.
Trên bàn mổ, bệnh nhân- bây giờ đã là một tử thi
được chở đến bằng xe cứu thương sau một tai nạn xe cộ, lúc mới đến vẫn còn
một tia sức sống, mạch còn đập, nhưng đã hôn mê, có khả năng Fđã bị chấn
thương vùng trí mạng. Hai mắt bệnh nhân vẫn còn trợn tròn, chứng tỏ lúc xảy
ra tai nạn bệnh nhân đã vô cùng hoang mang. Nạn nhân là một cô gái trẻ, cô
bị gãy khá nhiều xương, các bác sĩ cũng không kịp kiểm tra, vội vàng truyền
máu, đặt ống thở, hồi sức cho tim phổi, làm tất cả những điều nên làm.
Ngày đầu tiên đến phòng cấp cứu thực tập đã gặp ngay
người chết, lại luôn bị mọi người xem là quỷ xui xẻo, thực tập sinh khoa
điều dưỡng Lục Sắc có lẽ là người mệt mỏi nhất trong phòng, (hoặc là cũng
không hẳn như vậy, có lẽ người đã chết mới thực sự là người mệt mỏi nhất).
Sau khi Lục Sắc ra đời thì người thân và bạn bè đều
gặp bất hạnh. Đầu tiên là mẹ cô vì bị hậu sản, phải nghỉ mất bốn năm, đến
khi có thể đi làm lại thì nhà máy mà bà làm việc trước kia đã bị đóng cửa. Tiếp
đó, anh chị em họ chơi đùa với cô trong công viên không gãy tay thì cũng bị
gãy chân. Cha của cô vì khao khát trở thành ngôi sao ca nhạc đã lấy tất cả
tiền của gia đình đi sắm nhạc cụ và thiết bị thu âm. Kết quả, đã không trở
thành được ca sỹ thì chớ lại còn lao vào con đường nghiện ngập, tất cả nhạc
cụ và thiết bị thu âm cũng đội nón ra đi.
Còn nữa, năm ngoái, ở khoa điều dưỡng tình yêu ngàn
năm tưởng chừng đã đến, một anh chàng học gần khoa cô, cũng không thể nói là
đẹp trai cho lắm bất ngờ theo đuổi cô. Ai ngờ, hẹn hò với nhau chưa được dăm
bữa nửa tháng, anh chàng đã bị chẩn đoán mắc bệnh tâm thần phân liệt, bị
tống vào bệnh viện tâm thần.
Bạn có cho rằng thời nay con người rất dễ bị tổn
thương không! Cô đã phải trải qua nhiều khó khăn như vậy mà không bị tâm
thần phân liệt, hắn làm sao nói bị là bị ngay như vậy chứ! Có đôi lúc
cô thậm chí còn nghĩ rằng anh chàng sinh viên y khoa kia có khi nào đã bị
bệnh tâm thần từ trước sau đó mới theo đuổi mình, có vẻ như một người tâm
trạng bình thường thì không có đủ can đảm để theo đuổi mình. Thử nhìn lại
mình xem, thu hút toàn những thể loại gì thế không biết!
Tranh thủ thời gian, Lục Sắc lại liếc mắt nhìn người
chết kia. Tuy rằng mặt cô gái đã bê bết đầy máu đen, nhưng vẫn có thể
nhận ra, cô ta lúc sinh tiền chắc chắn là một mỹ nữ, phía dưới chiếc quần
short jean là một đôi chân thon dài, mái tóc một màu đen óng ả tự nhiên, làn
da trắng mịn, mắt cũng hai mí tự nhiên không cần phẫu thuật thẩm mỹ. Thật
là đáng tiếc nha! Đi đứng thế nào mà lại để xảy ra tai nạn. Nghĩ lại cũng
buồn cười, bản thân cô là một cô gái mặt mũi bình thường, chẳng có
điểm nào đặc sắc ngoài chút vẻ ôn hoà, nhã nhặn, bị coi là con quỷ
xúi quẩy, mà lại cứ còn sống khỏe mạnh.
Cô ôm chút ái ngại xót xa trong lòng, cẩn thận dè
dặt chìa tay, khẽ vuốt hai mắt người chết vẫn mở to cho khép lại, sau đó tiếp
tục thu dọn ống thở, dọn rửa sạch sẽ đống bề bộn.
Cô cầm miếng băng gạc ẩm, nghĩ rằng ít nhất cũng nên
lau sạch mặt mũi cho người chết kia. Nhưng tay cô bỗng dưng co giật,
không ngừng run rẩy một hồi, đôi mắt mà chính bàn tay mình vừa vuốt cho
khép lại bỗng nhiên lại mở ra!
"A!"
Lục Sắc kêu lên sợ hãi.
"Sống, cô ấy còn sống! ... Cô ấy không
chết!"
Người đầu tiên
phát hiện ra tượng binh mã, ba ngôi sao thẳng hàng, hay nhìn thấy người ngoài
hành tinh, có lẽ cũng đều không kích động đến mức như Lục Sắc bây giờ.
Một vị bác sĩ nội trú ở gần nhất bước nhanh
tới, vội đặt ống nghe nghe thử tiếng
tim đập, không có; hơi thở, cũng không. Ông ta lắc đầu, nhìn chằm chằm Lục Sắc,
vẻ mặt nghi hoặc, ánh mắt phía sau cặp kính đầy vẻ tức giận.
Thái độ của ông ta hoàn toàn có thể lý giải, việc cấp cứu không thành công đã khiến cho kíp phẫu thuật oải lắm rồi, lại bỗng dưng gặp phải trò đùa dai của cô thực tập sinh này ai mà không bực cho được chứ?
Thái độ của ông ta hoàn toàn có thể lý giải, việc cấp cứu không thành công đã khiến cho kíp phẫu thuật oải lắm rồi, lại bỗng dưng gặp phải trò đùa dai của cô thực tập sinh này ai mà không bực cho được chứ?
"Thật mà... vừa rồi tôi đã vuốt mắt cho cô ấy,
nhưng khi quay người đi, đôi mắt lại mở ra." Lục Sắc giải thích
Bác sĩ nội trú nói: "Làm sao lại thế được, cô
nhớ lộn, cô căn bản không hề vuốt mắt cho cô ấy?" Câu này ý là: có
phải đầu cô chứa toàn nước không?
Phó y tá trưởng nghe thấy hai bên lớn tiếng qua
lại cũng bước tới hoà giải: "Bệnh nhân đột tử cơ bắp đột nhiên cứng lại,
cũng có khả năng con vuốt mắt cô ta xuống, nhưng sau đó nó lại bật lên
." Bà vươn tay, vuốt hai mắt người chết cho khép lại: "Chúng ta thử
lại đi."
Mọi người nhìn chằm chằm vào cặp mắt khép chặt.
Đôi mắt khép chặt không còn mở nữa.
Một vài căp mắt nhìn chằm chằm cặp mắt đang vô cùng
xấu hổ của Lục Sắc chất vấn. Ngày đầu tiên thực tập ở phòng cấp cứu đã làm
trò cười lớn cho thiên hạ như vậy, bọn họ lại càng có cớ nói ta là quỷ xui
xẻo.
Cô đâu biết, những chuyện xui xẻo như thế này đối
với cô còn lâu nữa mới chấm dứt.
Sau hai giờ sáng, phòng cấp cứu dần dần yên tĩnh trở lại,
bác sĩ và các y tá cũng có thể tạm nghỉ ngơi, đại đa số mọi người đều ngủ gật.
Lục Sắc cũng mệt rã rời, nhưng ngủ không được, trống bụng khua liên hồi, cô đói
bụng. Dù sao cô cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, tuy rằng việc giữ dáng cũng
rất quan trọng, Lục Sắc vẫn cảm thấy mỗi thời mỗi khắc đều thèm ăn một cái gì
đó. Thứ có thể cho vào miệng trong phòng cấp cứu chỉ có nước muối sinh lí,
nước đường glucô và cồn. Cũng may ký túc xá của thực tập sinh ngay phía sau
bệnh viện, cô hẳn là có đủ thời gian để về nấu một bát mì ăn liền. Cô còn có
thể nhân tiện tưới cho chậu hoa hướng dương trồng ở trên cửa sổ chút nước -
- trời quá nóng, buổi sáng chưa kịp tưới, buổi chiều vội đi làm gấp, cũng quên
không tưới, lúc này vừa vặn có chút thời gian rỗi.
Cửa toà nhà khu cấp cứu thông với toà nhà khu nội trú
bằng một cái hành lang thật dài, vì để tiết kiêm điện, đêm khuya hành lang tắt
một nửa đèn, đi ở trong đó, có cảm giác lúc sáng lúc tối - thực lòng mà nói,
có chút cảm giác rợn tóc gáy, đặt biệt là Lục Sắc lại phát hiện, trên toàn
bộ hành lang, chỉ có một mình cô đi lại.
Cô có chút hối hận, lẽ ra nên rủ Vạn Phương, cô bạn
cùng thực tập tại phòng cấp cứu đi cùng. Nhưng Vạn Phương đang bận giao lưu
"tình bạn" với một anh chàng mới quen ở trường y, mình mà không
biết xấu hổ làm như vậy sẽ khiến ngàn người chỉ trích, vạn người trách móc
hành động chia rẽ uyên ương của mình? Cô đành phải tự an ủi mình, đã hơn hai
giờ sáng, ngoài ánh mắt nhập nhèm nhìn gà hóa quốc của nhân viên y tế và
điều dưỡng ra sẽ chẳng có ma quỷ nào lang thang trong bệnh viện này.
Cũng chính vào thời điểm ý tưởng này xuất hiện
trong đầu, Lục Sắc nhìn thấy bóng lưng của cô gái ấy, ở cuối hành lang. Qua
bóng dáng người đó cô có thể đoán ra, cô ta là một bệnh nhân, bởi vì tư thế
đi của cô ta, vô cùng kỳ quái và khó khăn; xương cốt toàn thân dường như rời
rạc, có thể đổ sập xuống bất cứ lúc nào. Hai tay của cô ta duổi thẳng, cố
gắng giữ thăng bằng, cánh tay phải cô ta buông xuống, lắc qua lắc lại, như quả
lắc của đồng hồ.
Nhưng dường như cùng lúc qua bóng dáng người đó
Lục Sắc có thể nhận ra, cô ta không thể nào là bệnh nhân. Bởi vì cô ta đã
chết!
Tóc dài, vết máu loang lổ trên chiếc áo trắng, quần
short jean, chân dài, Lục Sắc có thể khẳng định, đầu bên kia hành lang chính là
cô gái mới đây kíp của cô đã cấp cứu thất bại bị tuyên bố tử vong!
Một giờ trước, Lục Sắc tận mắt nhìn thấy thi thể của
cô ta bị hộ lý bệnh viện đẩy đi - - trong bệnh viện, nơi đến tiếp theo của
những ca cấp cứu thất bại, thông thường là nhà xác. Lục Sắc hét lên sợ hãi,
sau đó làm một việc mà bất kỳ con quỷ xui xẻo có lý trí nào cũng phải làm,
chạy thật nhanh trở về phòng cấp cứu.
"Cô ấy không chết, cô ấy thật sự không chết! Con
lại thấy cô ấy!"
Lục Sắc chạy đến trước mặt phó y tá trưởng, là người
mà cô rất kính trọng, mặc dù đang cắm đầu cắm cổ chạy nhưng cô vẫn
có thể kêu lên những câu tương đối đầy đủ. Tiếng kêu như thế, đã xua đi cơn
buồn ngủ của phó y tá trưởng, bà cau mày nói: "Con không nên cứ làm
loạn lên như vậy, bình tĩnh một chút, có chuyện gì, từ từ nói."
"Cái cô gái ...bị xe đụng chết kia…cấp cứu thất
bại kia... Đưa đi nhà xác kia... Đã sống lại, con nhìn thấy , ở trong hành lang
nằm giữa khu khám bệnh và khu nội trú!" Lục Sắc càng nói, càng thấy thấy
thật hoang đường, ngay cả mình cũng không thể giải thích được.
Nhưng cô tin tưởng vào hai mắt của mình.
Cô tin tưởng hai mắt của mình rõ ràng đã nhìn thấy
người chết kia sống lại, là cô gái bước đi khó khăn đó, và cô cũng tin tưởng
hai mắt của mình nhìn thấy rõ ràng ánh mắt bác sĩ và các y tá, đều giống như
đang nói: hôm nay là cái ngày quái quỷ gì vậy? Đã chết một người, giờ
một người lại phát điên.
Chương 02
Bác sĩ nội trú lúc trước có tham gia cấp cứu nói:
"Cô gái bị chết kia kiếp trước chắc có thù oán gì với cô nên mới lúc
thì nhìn cô nháy mắt, lúc thì lại muốn cùng cô đi dạo". Tất cả mọi
người không nhịn được cười, Lục Sắc chỉ biết đỏ mặt.
"Con chắc chắn không lầm chứ?" Phó y tá
trưởng hỏi lại? Tuổi của bà và mẹ Lục Sắc cũng không chênh lệch nhiều lắm,
trong công việc tuy rằng có nghiêm khắc, nhưng bà đối xử với Lục Sắc
giống như con gái .
"Con tận mắt nhìn thấy ... Thị lực của con rất
tốt."
Phó y tá trưởng ngẫm nghĩ một chút lại nói:
"Được rồi, ta cùng đi với con xem thử một chút."
Có điều, khi đến hành lang thì ngoại trừ hai người,
lạ lùng là không còn bất kỳ ai khác. Thực ra phía cuối hành lang gần
cửa ra vào khu nội trú, có một gian phòng nhỏ, bình thường dành cho bảo vệ
gác đêm. Khi hai người đi qua gian nhà xem thử, người bảo vệ cửa đang ngủ
ngon lành.
Lục Sắc biết phó y tá trưởng định nói gì, lắp bắp mở
miệng trước: "Con biết, chuyện người chết sống lại là rất hoang đường,
nhưng con thực sự đã nhìn thấy."
Phó y tá trưởng nhỏ nhẹ nói: "Có khả năng này
không, do con lần đầu trực ca suốt đêm, cơ thể chưa kịp thích ứng, mệt nhọc
quá độ, lại gặp phải ca cấp cứu thất bại, quá mệt mỏi cho nên bị hoa
mắt?" Lục Sắc muốn phản ứng nói: “con làm sao có thể vô dụng như vậy
chứ?” Nhưng lại nghe phó y tá trưởng nói thêm: "Để xóa đi nghi ngờ của
con, ta cùng con đến nhà xác một chuyến, xác thực xem thi thể của nữ sinh kia
còn ở đó hay không, được không?" Lục Sắc cũng cảm thấy như vậy là hợp
lý nhất, ra sức gật đầu.
Có điều tim cô bắt đầu đập mạnh, lòng bàn chân hơi
run run, lúc này, tới... Nhà xác? Cô chưa bao giờ nghĩ là mình là người nhát
gan, nếu không thì đã không muốn trở thành y tá, nhưng những điều xảy
đến tối nay khó tránh khỏi khiến cho cô có chút hoang mang.
Sợ cái gì chứ có phải mày phải đi một mình đâu.
Phó y tá trưởng dường như cũng đã nhìn thấu được suy
nghĩ của cô, cười nói: "Hay là, con cứ quay về phòng cấp cứu, ta đi xem một
mình hoặc con đi cùng ta, đến nhà xác, con chờ ở cửa, một mình ta vào liếc xem
một cái rồi ra."
Lục Sắc nghĩ không thể tỏ ra nhút nhát trước mặt phó
y tá trưởng được, đây là thời điểm cần tạo ấn tượng tốt. Vì thế cô nói:
"Con... Con không sợ, con và cô cùng vào."
Cô không biết, đây là quyết định sai lầm cỡ nào!
Phía đầu kia hành lang dần hiện ra, là hoa viên khu
nội trú bệnh viện, xéo xuống xuyên qua hoa viên, lại đi ngược lại, xuyên qua
phòng giặt đồ, chính là nhà xác bệnh viện. Rạng sáng tháng bảy ở Giang
Kinh, cho dù là thời điểm nhiệt độ thấp nhất trong ngày nhưng vẫn là cảm thấy
oi bức, trong lúc cùng đi trán của Lục Sắc đã rịn đầy mồ hôi, nhưng khi đến
gần tầng trệt của khu nhà xác, lập tức cảm giác mát lạnh, đột nhiên không
khỏi rùng mình.
Có lẽ là do bản thân quá mẫn cảm, Lục Sắc ta vốn vô
cùng mẫn cảm với những chuyện xui xẻo mà.
Tầng trệt khu nhà chỉ có một cánh cửa, không khóa,
phó y tá trưởng hiển nhiên chẳng chút ngạc nhiên, đẩy cửa ra đi thẳng vào.
Lục Sắc theo sát ở phía sau, hận không thể nắm lấy áo ba đờ xuy của bà, đồng
thời trong lòng thầm khen phó y tá trưởng thần kinh thép có thể thoải
mái ra vào cái quỷ môn này.
Sau khi đi vào tầng trệt khu nhà là tới một đoạn
hành lang, phó y tá trưởng đã quen đường nên với tay lên tường bật sáng
ngọn đèn trên đỉnh đầu, đèn huỳnh quang lờ mờ, nhưng có thể nhìn thấy rõ rang mọi
thứ xung quanh. Men theo hành lang có ba chiếc giường đẩy, Lục Sắc nghĩ, không
biết cô gái bi xe đụng chết kia khi được chuyển đến nhà xác nằm trên chiếc
giường đẩy nào. Đi về phía trước một đoạn gặp một cánh cửa chắn ở trước mặt,
phó y tá trưởng nói: "Đây mới thực sự là nhà xác, hãy chuẩn bị tư tưởng
cho tốt, bên trong có thể tương đối lạnh đó. Cô bé kia lúc đi đường bị xe
đụng, trên người không mang theo giấy tờ tùy thân gì cả, ngay cả điện thoại
cũng không có, bệnh viện và cảnh sát không có bất kỳ manh mối gì để liên hệ
với người nhà, cho nên còn không biết phải đợi bao lâu mới tìm được người
nhận thi thể, ta đoán chừng nếu đến sáng sớm ngày mai vẫn chưa có tin tức,
thi thể cũng sẽ bị chuyển đến kho lạnh... Kho lạnh ở ngay phía sau nhà xác
này."
Lục Sắc trong lòng tiếp tục ngưỡng mộ vị phó y tá
trưởng này, bà ấy giới thiệu nhà xác, tự nhiên thoải mái như là đang giới
thiệu các phòng ở nhà mình: "Đây là phòng khách, nơi này là phòng ngủ
chính, phòng này cấp cho bảo bảo ở, phòng bếp có hệ thống thoát khí trực tiếp
ra bên ngoài..."
Phó y tá trưởng đang chuẩn bị đẩy cánh cửa nhà xác ra,
bỗng nhiên dừng lại, ân cần hỏi Lục Sắc; "Con thật sự không sợ? Thật sự
không cần chờ ở cửa?"
Lục Sắc nghĩ: ở cửa chờ, có khi còn càng sợ hơn,
theo bà là tốt nhất. Cô lắc đầu, nói: "Chúng con cũng đã xem qua quá
trình kiểm tra thi thể nhiều lần cũng không còn sợ nhìn thấy thi thể
nữa. Con đi vào với cô."
Phó y tá trưởng nói một tiếng được, đẩy cửa ra,
thuận tay bật công tắc đèn bên cửa, ngọn đèn chiếu sáng ở trong phòng đang đặt
năm bộ tử thi. Lục Sắc đi theo y tá trưởng đến một cái giường trong số đó. Phó
y tá trưởng đột nhiên nhấc tấm vải liệm lên, tim Lục Sắc tim đập thình thịch
rồi đột nhiên dồn dập hơn!
Thi thể lộ ra trước mắt là một ông lão râu tóc
bạc trắng, dung nhan tiều tụy.
Phó y tá trưởng nói: "Thử vận may một lần nữa
vậy." Đi đến trước một cái giường khác, lần này, thi thể được lật lên
là một người đàn ông trung niên mập mạp.
Lúc vén đến tấm vải liệm thi thể thứ tư, phó y tá
trưởng nhìn Lục Sắc ý nhị sâu xa. Thi thể bên dưới tấm vải là cô gái bị
tai nạn xe cộ cấp cứu thất bại kia, mái tóc đen dài đã che khuất nửa bên mặt, mắt
đang nhắm - - xem ra đôi mắt này đã nhắm lại vĩnh viễn. Đương nhiên, cô
gái tóc dài này cũng không thể đi ra ngoài "dạo chơi", sau đó trở về
ngủ tiếp.
"Tiểu Lục, bây giờ con yên tâm chưa. Ta nghĩ chắc
chắn là vì con mệt nhọc quá độ, nhìn lầm thôi. Như vậy đi, bây giờ cũng không
còn sớm nữa, chỗ phòng cấp cứu cũng không cẩn nhiều người cho lắm, con nên
quay về ký túc xá nghỉ ngơi đi. Không cần lo lắng quá, biểu hiện hôm nay của
con tốt lắm." Phó y tá trưởng vừa nói với Lục Sắc vừa đắp kín lại
tấm vải liệm.
Lục Sắc lúc này đích xác là vừa mệt vừa đói lại cảm
thấy vô cùng chán nản, nói: "Được rồi, con nghe lời cô." Bỗng
nhiên, cô mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Phó y tá trưởng cười cười nói: "Nhất định phải
ngủ ngon nga, không nên suy nghĩ bậy bạ."
"Chờ một chút, không đúng rồi!" Lục Sắc
lại kêu lên.
Y tá trưởng biến sắc: "Sao vậy?"
"Vừa rồi lúc cô kéo tấm vải liệm lại, mắt cô ấy
dường như lại mở ra!" trong giọng nói của Lục Sắc có chút run run.
"Không... không thể đâu." Phó y tá trưởng dường
như cũng bị giật mình. Bà lại vạch tấm vải trắng lên.
Mắt nhắm chặt. Lục Sắc lại nhìn lầm rồi.
Phó y tá trưởng chắc chắn là đang cố nén xúc
động: "Con có thôi đi không", thở dài nói: "Tiểu Lục..."
"Còn nữa, " Lục Sắc chỉ vào mặt cô gái: "Trước
lúc đưa tới nhà xác, chúng ta có lau qua vết máu trên mặt cô ấy. Con nhớ rất
rõ, lúc lau mặt đã giúp cô ấy vén tóc ra sau tai, lộ ra cả khuôn mặt, hơn nữa chính
cô còn tự mình vuốt cho hai mắt cô ấy nhắm lại kia mà . Nhưng bây giờ, cô xem,
tóc cô ấy rối tung phía trước, che khuất gần nửa mặt che khuất, cũng che
khuất luôn cả một con mắt!"
Phó y tá trưởng nhìn kỹ, quả đúng thế, im lặng
suy nghĩ một chút rồi nói: "Hơi kỳ lạ một chút... Có điều thi thể
này được hộ lý bệnh viện khiêng từ giường cấp cứu lên xe đẩy, rồi lại đẩy
theo xe đẩy, lại khiêng lên chiếc giường này, có thể trong quá trình đó đã
làm tóc của cô ấy bị rối."
Giải thích của phó y tá trưởng cơ bản đã khiến
Lục Sắc không phản bác được. Hai người đóng cửa tắt đèn, đi ra khỏi nhà xác,
ra tới tầng trệt khu nhà, tạm biệt, mỗi người đi một ngả. Có điều Lục Sắc
cũng không thể yên tâm trở về được, cô nhìn theo bóng dáng y tá trưởng biến
mất sau ánh đèn đường, lại bước chân quay trở lại phía tầng trệt của khu nhà
kia. Hiển nhiên, giải thích của y tá trưởng chưa hoàn toàn thuyết phục
được Lục Sắc, cô không tin những biến cố liên tiếp xảy ra tối hôm nay đều là do
hai mắt của mình đang tác quái - - thị lực của cô là 2. 0, nói đôi mắt chính
là niềm tự hào của cô cũng không quá một chút nào cả.
Hơn nữa, cô vốn không phải là một đứa con gái nhát gan,
cô thậm chí còn nghĩ mình đã được cha di truyền cho cái tính không sợ trời
không sợ đất, vì chỉ có người không sợ trời không sợ đất thì bản thân không
có tài hoa thiên phú gì mới đòi làm ngôi sao ca nhạc, không phải sao?
Khoảnh khắc đẩy cửa tầng trệt khu nhà ra, Lục Sắc đã
cảm thấy một luồng hơi lạnh cứ lẩn quẩn quanh người, xua đi không được, dường
như móng vuốt tử thần lạnh lẽo đang ra sức cuốn lấy, bóp chặt toàn thân cô.
Quay đầu đi về, vẫn chưa quá muộn, nhưng dường như
vẫn là lòng hiếu kỳ của cô chiến thắng, cô liền liếc mắt nhìn, nhìn một cái
rồi lại đi tiếp.
Sau khi mở đèn hành lang, Lục Sắc thoáng thở phào nhẹ
nhõm. Xem ra, mọi thứ vẫn còn chưa đến nỗi nào, nếu như mình là nhân vật
xui xẻo trong một bộ phim kinh dị, đèn này chắc chắn sẽ mở không lên .
Cô bước nhanh đến cửa phòng chứa xác, lại đẩy cửa, bật
đèn. Đèn chớp chớp rồi sáng lên, cô lại thở phào nhẹ nhõm.
Có ánh sáng đèn huỳnh quang làm tăng thêm chút can
đảm, Lục Sắc đứng trước chiếc giường kia, do dự một chút, bàn tay hướng tới tấm
vải liệm, lại do dự một chút, vén chiếc khăn của cô lên, cho ta nhìn xem mắt
của cô.
Trong lòng cô hồi hộp đếm, một, hai, ba rồi bất chợt
vén tấm vải lên.
Tiếng hét kinh hoàng vang vọng trong nhà xác.
Sau đó, phòng chứa xác đèn tắt.
Mời các bạn đọc truyện mới nhất được dịch bởi Khủng bố hội quán
ReplyDelete