Sưu Quỷ Thực Lục
Sáng tác: Quỷ Cổ Nữ
Người Dịch: Lưu Hà
Nguồn bản dịch: Khủng bố hội quán
http://diendan.thegioiaudio.org
http://trinhthamkinhdi.blogspot.com/
Chương 07
“Ơ…là, nhưng mà, làm sao
cậu biết?”
Dương Song Song đẩy gọng
kính một cái, hiển nhiên cô ta đang sợ hãi “rớt cả mắt kính” bởi vì một người
không hề có thiên phú về quỷ học, lại cũng không hề có quỷ duyên như tôi mà
lại có thể đoán đúng. Tôi tiếp tục trầm tư, suy nghĩ xem nên nói cho cô ta
biết những phát hiện của tôi như thế nào đây, cuối cùng tôi thành thật nói:
“Mình nhìn thấy…mình không biết đã xảy ra chuyện gì…không biết vì sao, bây giờ
mình nhìn thấy nơi này hoàn toàn, hoàn toàn giống nghĩa địa, rất nhiều
mộ phần và mộ bia”. Dường như trong nháy mắt những cây sồi, cây tùng trong
vườn ươm đều biếm mất không còn bóng dáng, trước mắt của tôi là những phần
mộ, dưới chân tôi là cỏ tranh thưa thớt, trên đầu tôi là vầng trăng lạnh như
băng. Cơ thể tôi trước sau đều không thể làm cách nào xua đi được cái lạnh
đang bao trùm xung quanh, nhưng cảnh tượng kinh hoàng trước mặt lại khiến tôi
quên cả run rẩy. Hơn nữa qua vẻ mặt kinh ngạc của Dương Song Song tôi có thể
đoán định, trước mắt cô ấy vẫn là bụi hoa và cây cối trong vườn ươm, hai
chúng tôi giống như đang ở hai thế giới khác nhau vậy.
Hai người đứng ngây ra thật
lâu, Dương Song Song mới hỏi: “Cậu nói là, bây giờ cậu giống như đã không
còn ở trong vườn ươm nữa, mà đang ở trong một bãi tha ma?”
Tôi gật gật đầu, hỏi lại: “Vậy
là cậu đang ở trong vườn ươm sao? Cậu không nhìn thấy mộ phần hay mộ bia gì
hết?”
Dương Song Song cũng gật gật
đầu. Ít nhất thì hai chúng tôi vẫn còn có thể nhìn thấy nhau:
"Chỗ này, xưa kia đúng
là nghĩa địa, kỳ thực thì toàn bộ Giang Kinh năm xưa có thể nói đều là một
bãi tha ma!"
Dương Song Song tiếp tục ôn
lại lịch sử: "Nói một cách đơn giản thì hơn một trăm năm trước, nơi
này bắt đầu thay đổi, đa số các ngôi mộ đều bị đào lên, dời đi, cao ốc,
thành phố cũng mọc lên từ đó."
"Nhưng mà, giáo sư
Dương cậu giải thích giúp mình, vì sao mình lại vẫn còn nhìn thấy mồ
mả?"
"Bởi vì sau khi nghĩa
địa bị đào xới, tuy rằng về vật chất không còn tồn tại trên thế giới này
nữa, nhưng thực ra nó vẫn còn tồn tại trong một thế giới khác, cứ tạm gọi
nó là Âm Dương giới đi! Điều này cũng chứng tỏ Giang Kinh chính là ranh
giới giữa Âm và Dương! Cũng có thể giải thích vì sao lại có nhiều chuyện ma
quỷ phát sinh ở Giang Kinh như vậy! Vì sao lại có bài viết nổi tiếng
"10 nơi có ma ở Giang Kinh"!"
Những tiếng xào xạt, xào
xạt lại vang lên, tuy rằng rất nhỏ, nhưng lọt vào tai tôi lại khuếch đại lên thành
vô số lần, lấn át hoàn toàn những lời lẽ uyên bác của Dương Song Song. Đồng
thời, đúng vào lúc này, nó đột nhiên lao về phía tôi! Tôi sợ hãi hét lên
một tiếng, theo bản năng lùi lại phía sau. Nhưng nó bất chợt dừng sựng ngay
trước mắt tôi, hai mắt vừa dày vừa to nhìn thẳng vào tôi.
Một con rắn, nhưng trăm phần
trăm không phải rắn, bởi vì theo kiến thức động vật học của tôi mà nói, rắn
chẳng những không thể có đùi, mà càng không thể có 4 chân. Con quái vật này
đầu vô cùng giống với rắn, kích thước cũng lớn bằng những con mãng xà tôi
thường nhìn thấy trong sở thú, nhưng điểm khác biệt là hai bên miệng nó lộ
ra hai cái răng nanh nhọn hoắt giống như hai con dao găm vậy.
Nó nhìn chằm chằm tôi chừng
nửa phút rồi đột nhiên bổ nhào về phía trước. Tôi không kịp tránh, liền
cương quyết nhắm chặt mắt lại. Nếu như đây là một cơn ác mộng thì hi vọng
nó sẽ kết thúc. Nhưng mặc dù đây thực sự là ác mộng lại không hề có dấu
hiệu kết thúc! Cái thân thể bò sát kỳ dị kia đang bổ nhào ở giữa không trung
bỗng dưng lại giống như là đụng phải một bức tường vô hình, tuy rằng đã
cố hết sức tấn công, muốn ngay lập tức ăn tươi nuốt sống tôi, nhưng lại
không làm sao phá vỡ được cái chướng ngại vật vô hình kia.
Tôi không biết là nên cảm
thấy vui mừng hay là bi ai đây nhưng vẫn mất tự chủ, lùi lại hai bước.
Tiếng Dương Song Song lại
vang lên: "Cậu đang làm gì vậy? Sao bộ dạng lại giống như đang sợ hãi
vậy?"
Tôi có thể nhìn thấy cô ta
đang dẫm lên những nấm mồ, đi về phía tôi:
"Con rắn kia... con quái vật kia..." Tôi không biết nên giải thích như thế nào.
"Con rắn kia... con quái vật kia..." Tôi không biết nên giải thích như thế nào.
"Cái gì? rắn á? Ở đó
có quái vật à?" Hiển nhiên bây giờ trong vườn ươm, Dương Song Song là
người may mắn nhất, cô ta không phải nhìn thấy những gì mà tôi đang nhìn thấy.
"Trong nghĩa địa, ở
đây...chỗ kia...trong Âm Dương Giới, có con quái vật nhìn giống rắn, muốn
cắn mình, nhưng hình như cắn không được... bây giờ nó đang chán nản bỏ đi
rồi..."
Quả thật mà nói, nó chạy nhanh
thật. Bốn cái chân thô ngắn, chạy nhanh như là cưỡi mây, đạp gió vậy, cái
đuôi dài nhỏ dường như cũng hỗ trợ cho nó chạy nhanh hơn, khẽ nhấp nhô trên
mặt đất vài cái, nháy mắt đã liền biến mất sau dãy mộ bia.
Mày định chạy trốn đi đâu? Nói
thật, lúc ấy thực không biết đầu óc tôi nghĩ cái gì, bỗng dưng lại đuổi theo.
Lại là một cái quyết định
đáng hối hận.
“Cậu làm gì thế”? Tiếng bước chân của Dương Song Song
vang lên phía sau tôi.
Tôi quay đầu lại bảo:
“Mình muốn xem nó đi đâu!”
Nhưng bất chợt tôi lập tức "á" lên một
tiếng, hình như trán đụng phải một cây nào đó trong vườn ươm. Lúc này mới nhớ
ra mặc dù bây giờ tôi là người nhìn thấy Âm Dương giới, nhưng trong thế giới
hiện thực lại như một người mù.
Tôi đành dừng bước, nhưng đã muộn... tôi đã nhìn thấy
tất cả.
Cảnh tượng mà tôi nhìn thấy chắc cả đời này cũng
không thể quên được, và chắc chắn nó sẽ còn xuất hiện nhiều lần nữa trong
những cơn ác mộng của tôi.
Đầu tiên, tôi phát hiện ra rằng, qua ánh sáng của mặt
trăng từ trên cao chiếu xuống tôi có thể nhìn thấy rõ mồn một những cái
bóng cao, thấp của các bia mộ trên mặt đất nhưng kỳ lạ là bóng của tôi
lại không hề có. Không cần giáo sư Dương phân tích, tôi cũng biết, hiện bản
thân tôi dường như chỉ là một người đứng ngoài quan sát, chứ chưa thực sự
tiến vào cái thế giới tám đời xui xẻo kia, cho nên con “rắn có chân” đó cũng
không thể cắn được tôi.
Cùng lúc ấy, tôi nhìn thấy một bóng màu đen mờ ảo đang
lướt đi trên mặt đất trông rất quỷ dị. Tôi ngẩng đầu, dưới ánh trăng âm u, một
con chim rất lớn giống chim ưng đang sà từ trên không xuống.
Cảm ơn trời đất, mục tiêu của nó không phải tôi.
Mà là cái bóng người tái nhợt phía trước.
Đó là bóng lưng của một cô gái, nhỏ nhắn, yểu điệu,
áo trắng như sương, tóc dài như thác. Váy áo trên người cô không xác định được
rõ là của thời đại nào, cũng không phải là mốt đang phổ biến trong mùa hè này,
hình như là mốt của mấy trăm năm trước. Cô dang rộng hai cánh tay, ngửa mặt lên
trời.
Tôi suýt nữa thì hét lên thành tiếng, bởi vì dưới
chân cô, có một thứ đang bò tới, chính là con rắn, à không, là quái vật giống
rắn vừa rồi đã cố gắng tấn công tôi.
Không phải một con, mà là sáu con.
Con chim lớn từ trên trời sà xuống gần tới đất,
lúc này đã có thể thấy rõ một phần mặt và miệng của nó, giống chim ưng, nhưng bộ
mặt của nó trông còn hung ác hơn chim ưng hơn gấp trăm lần. Đôi mắt của nó
đỏ tươi như máu, khiến ai nhìn thấy sẽ không thể nào quên được.
Hai luồng ánh sáng máu lao thẳng tới cô gái áo trắng
đang không một chút phòng bị.
Máu nhiều hơn.
Gần như cùng lúc, trên mặt đất, sáu con quái vật cũng
đồng loạt vồ lấy cô gái. Tôi sợ hãi hét to! Tại sao cô không chạy? Tại sao
cô không phản kháng?
Cô ấy vẫn dang rộng hai tay, ống tay áo phất phơ
giống như cánh bướm bay lượn trong gió, mặc cho sâu bọ, ác điểu thả sức gặm
cắn. Có lẽ cô cũng kêu rên, nhưng tôi không nghe được. Tôi chỉ được phép quan
sát, tôi cũng muốn giúp đỡ cô nhưng không thể.
Tôi bịt chặt đôi mắt, trong lòng bàn tay toàn là nước
mắt.
“Cậu làm sao vậy? Sao tự dưng lại hét toáng lên thế…
Trời ạ, lại còn khóc nữa?” Giọng nói của Dương Song Song lại vang lên.
Tôi thả tay ra, phát hiện cô bạn đang đứng trước mặt vẫn
đang nhìn chằm chằm vào mắt tôi...
“Không có… Không có…” Tôi cố gắng giữ vững hình tượng
lạnh lùng của mình: “Mình vừa ngáp một cái ấy mà… Con quái vật kia lại vừa
làm tớ giật cả mình.”
Tôi tiếp tục dõi mắt nhìn, vừa nãy vẫn còn thấy cô
gái đó, giờ thì chỉ còn trơ lại một bộ xương trắng hếu. Mọi thứ bây giờ đều mờ
mờ, ảo ảo nhìn không rõ lắm. Nói thật, tôi cũng không muốn nhìn kỹ. Mặc kệ
đây có phải là Âm Dương giới hay không, thì nó cũng không nằm trong thế giới
của tôi. Nhưng lúc đó tôi cũng không hiểu sao tôi lại muốn xem cái cảnh tượng
còn ghê rợn hơn chém giết gấp bao nhiêu lần ấy!
“Nhưng…”
Tôi bắt đầu hoảng sợ:
“Bạn còn chưa nói cho mình biết, làm thế nào để thoát
khỏi cái bãi tha ma này trở về được vườn ươm trong thực tế.”
Cuối cùng, bộ xương của cô gái kia cũng dần dần tan
biến hoàn toàn trong tầm mắt tôi, vừa rồi giống như chỉ là một cơn ác mộng.
Trước mặt tôi lúc này, dưới bóng đêm u ám, khắp nơi đều là mồ mả. Nếu căn cứ
vào phương hướng mà tìm ký túc xá của mình, thì đêm nay chắc chắn tôi chỉ
có thể ngủ trên một nấm mộ.
Cũng may, tôi vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt của Dương
Song Song lóe lên đằng sau cặp kính, cô ấy cũng đang nghĩ tới vấn đề giống
tôi.
Cuối cùng, cô ấy đã lên tiếng, tuy nhiên lần này
giọng điệu có cảm giác là lạ, có chút hoài nghi, có chút mong đợi, lại pha
chút hưng phấn, thậm chí, là cả hoang mang:
“Cậu…Cậu là ai?”
Giờ tôi mới nhớ ra, từ nãy tới giờ tôi chưa giới thiệu
bản thân với cô ấy, dù sao dự tính ban đầu của tôi là “che dấu” mà. Nhưng với
tình trạng hiện tại cũng không dấu diếm nữa, tôi đáp:
“Mình tên… Mình tên Âu Dương Phỉ.”
Nếu lúc này tôi lấy điện thoại di động ra chụp ảnh cái
đầu phình to của Dương Song Song, bạn sẽ thấy một khuôn mặt với đủ sắc thái
biểu cảm phức tạp nhất: khó hiểu, kinh ngạc, mệt mỏi, kích động, mê muội,
vui sướng, sợ hãi… đan xen vào nhau.
“Cậu họ Âu Dương…”
Xem ra, chỉ cần họ Âu Dương là đủ rồi, có hay không
có phần tên sau cũng không quan trọng.
“Phỉ, Âu Dương Phỉ”.
Tôi cần phải giữ đầy đủ họ tên của mình
“Âu Dương Thiến có quan hệ gì với cậu?”
“Cô họ”.
“Âu Dương San là…?”
“Cô út.”
Toàn thân Dương Song Song chấn động, sợ hãi rụt lùi
về phía sau hai bước:
“Cậu chính xác là con cháu họ Âu Dương!”
“Ơ…Đây không phải là lỗi của mình mà, họ Âu Dương đâu
phải là do mình quyết định…”
Bỗng nhiên Dương Song Song lao lên, ôm chặt lấy tôi,
miệng lặp lại:
“Cậu thật sự là họ Âu Dương!”
Giờ tôi mới hiểu, hóa ra ban nãy cô ấy lùi về phía sau
là để lấy đà thực hiện cái ôm này.
Bị một người mới gặp mặt không quá nửa giờ lại là
“Bạn bè cùng giới tính” nhiệt tình ôm ấp như thế này, tôi nghĩ nếu là các bạn
chắc chắn cũng sẽ cảm thấy mất tự nhiên, cũng may, ơn trời số tôi vẫn còn may,
lúc này bỗng nhiên cô ấy lại buông tay ra.
Hơi thở của tôi cũng đều trở lại, bắt đầu nghe cô
hào hứng giảng giải:
“Tin tốt, tớ có thể ôm cậu, chứng tỏ thân thể cậu vẫn còn ở trong vườn ươm, ở trong thế giới hiện thực, chỉ có điều, bây giờ có lẽ đôi mắt của cậu... Đôi mắt của cậu có thể nhìn thấy cảnh tượng của Âm Dương giới…”
“Tin tốt, tớ có thể ôm cậu, chứng tỏ thân thể cậu vẫn còn ở trong vườn ươm, ở trong thế giới hiện thực, chỉ có điều, bây giờ có lẽ đôi mắt của cậu... Đôi mắt của cậu có thể nhìn thấy cảnh tượng của Âm Dương giới…”
“Nhưng mà…” Tôi phản đối: “Chuyện như vậy trước đây
chưa từng xảy ra với mình!”
Có cơn gió vừa lạnh lùng vừa sắc nhọn cứ chăm
chăm quấn quýt lấy tôi giống như một tấm lưới dệt bằng tơ tằm vậy.
0 comments:
Post a Comment