Breaking News
Loading...
Thursday, November 7, 2013

Tiểu thuyết trinh thám: Giáo hóa trường - Lôi Mễ (phần dẫn)



Giáo Hóa Trường (Giác ngộ)
Sáng tác: Lôi Mễ
Chuyển ngữ: Minh Thùy, Hoàng Tùng, Lưu Hà
Nguồn: Khủng Bố Hội Quán

Giới thiệu tác giả
Lôi Mễ - nhà văn trinh thám nổi tiếng Trung Quốc


Có một sự thật là hầu hết các nhà văn nổi tiếng thế giới thành danh ở thể loại trinh thám hình sự không phải xuất thân từ ngành công an. Lôi Mễ là một hiện tượng đặc biệt. Ở tuổi ngoài 30, là sĩ quan cảnh sát cấp phòng (sở) giảng dạy bộ môn Hình pháp học tại một trường cảnh sát trực thuộc Bộ Công an Trung Quốc, từ năm 2006 đến nay, Lôi Mễ đã cho ra đời 4 tác phẩm tiểu thuyết trinh thám hấp dẫn, thuộc loại “best seller”: Độc giả thứ 7, Chân dung tâm lý tội phạm- Đề thi đẫm máu, Dòng chảy ngầm của tâm lý tội phạm, Trường giáo hóa tâm lý tội phạm . Do đặc thù nghề nghiệp, tác phẩm của Lôi Mễ đậm chất hình sự chuyên nghiệp, tính logic chặt chẽ, tình tiết cẩn mật, xác thực mà không ghê rợn khiến độc giả rất thích thú và đều gọi anh là “thầy”. Các nhà văn chuyên về đề tài này như “Khủng bố đại vương” Lý Tây Mân, Đại Tụ Gía Thiên, Thất Căn Hồ… đều đánh giá rất cao tài năng của Lôi Mễ.


Lôi Mễ từ nhỏ yêu thích văn học, lên cấp hai đã bắt đầu tập tành viết lách. Nhưng mãi đến năm 2006 khi đã công tác trong ngành công an 3 năm, anh mới cho ra đời tác phẩm trinh thám đầu tay: Độc giả thứ 7. Lôi Mễ cho biết đó là kết quả của những tháng ngày miệt mài tiếp xúc với những vụ án hình sự có thật. Lúc ấy, tại trường công an, hàng ngày Lôi Mễ và đồng nghiệp liên tục tiếp cận với vụ án, đối tượng hình sự. Phạm vi công việc, bàn luận đều là án và án, ảnh hưởng tư tưởng và hành động. Nhưng tác phẩm làm cho Lôi Mễ thành danh là Chân dung tâm lý tội phạm (2007) với những chi tiết, tình tiết hấp dẫn đến nghẹt thở: Một tên sát thủ có sở thích uống hỗn hợp máu của nạn nhân với sữa tươi, hắn mang căn bệnh đặc biệt hay là con ma cà rồng hút máu bất tử nghìn năm trong truyền thuyết? Trong thành phố C liên tiếp xảy ra 4 vụ cưỡng hiếp giết người nạn nhân đều là những cô gái trí thức từ 25 - 35 tuổi, đây rốt cuộc là giết người để trả thù hay đơn giản chỉ là cưỡng dâm? Một nghiên cứu sinh có học lực và đạo đức loại tốt, bỗng dưng giống như phát điên tấn công người bạn thân của mình, cậu ta bị thôi miên hay là giết người diệt khẩu theo kế hoạch dự tính đã lâu?
Theo Lôi Mễ, phạm tội là một hình thức biểu đạt cực đoan của tình cảm con người. Bất cứ một vụ án hình sự nào xảy ra cũng không phải là một cá thể tồn tại độc lập mà phía sau nó là cả những chuyện muôn màu muôn vẻ. Lôi Mễ muốn dùng phương thức “chữ nghĩa” để chỉnh lý những vụ án ấy, nhằm cho nhiều người nhìn nhận lại một cách mới hơn cái hiện tượng xã hội xưa cũ là phạm tội.



* Khuyến cáo: Vì truyện Lôi Mễ bám sát thực tế, nhất là lại liên quan nhiều tới vấn đề diễn biến tâm lý nên có nhiều chi tiết có thể gây phản cảm (Theo lời của Hoàng Tùng thì là "Bệnh hoạn") cũng như ảnh hưởng tới tâm lý người đọc, vì vậy chúng tôi khuyến cáo các bạn nên chuẩn bị tốt tâm lý trước khi đọc truyện. Nếu truyện được xuất bản chắc chắn sẽ cắt bỏ những tình tiết đó có điều bỏ đi thì sẽ phần nào mất đi cái hồn của truyện Lôi Mễ, vì vậy chúng tôi vẫn giữ nguyên, mong các bạn thông cảm cho nhóm biên dịch.
Giới thiệu

Đến câu chuyện này thì Phương Mộc đã trở thành một sỹ quan cảnh sát, làm việc tại phòng nghiệp vụ nghiên cứu tâm lý tội phạm, mỗi khi có vụ án nan giải không còn cách nào phán đoán chân dung thủ phạm, động cơ phạm tội thì Phương Mộc sẽ ra tay.

Phần dẫn: Giáo viên

Buổi chiều, sau giờ ngọ, cả thành phố vẫn chìm đắm trong màn sương mù dày đặc. Bầu trời tối tăm, u ám và lất phất mưa phùn. Trên đường xe cộ vẫn qua lại tấp nập như dòng thác lũ, bầu không khí ô nhiễm càng lúc càng đè nặng xuống nhịp sống của thành phố.
Lúc này, giữa dòng nước lũ, một giọt nước lệch hỏi quỹ đạo vốn có, chạy dọc theo cầu vượt rồi đột ngột quay ngược trở lại, xuyên qua những đường phố ngoằn ngoèo như mê cung của thành phố, và dừng lại trước một tòa nhà chung cư ba tầng kiểu cũ.
Hai bên trái phải chiếc xe đề “Chuyên mục “Viên mộng”, Đài truyền hình thành phố C”. Cửa xe mở ra, vài người bước xuống dáng vẻ linh hoạt nhanh nhẹn.
Một thiếu nữ trẻ vừa lấy tay vấn tóc vừa hỏi tài xế “Đúng là ở đây? Không sai chứ?”. “Đúng rồi”. Cô lại quay sang đạo diễn chương trình “Cô giáo Tần hẹn mấy giờ”. “Hai giờ” Đạo diễn Bá lật tay xem đồng hồ và bắt đầu sắp xếp lại kế hoạch ghi hình “Bà ấy, muốn dọn dẹp nhà cửa một chút cho đỡ lộn xộn”.
Thiếu nữ nhìn đồng hồ đeo tay, “ Ừ chúng ta đến vừa khớp. À, tiểu La đâu rồi ? ” cô nhìn mọi nơi xung quanh sau đó di tới chiếc xe, đập đập vào cửa kính .
“Xuống đi, cậu còn ngồi thất thần đó làm gì”
Một cậu thanh niên sắc mặt u ám ngồi trong xe đang chăm chú nhìn không chớp mắt tòa nhà ba tầng trước mặt. Nghe thấy thiếu nữ gọi mình, hắn hít sâu một hơi cầm lấy bó hoa cúc để sau ghế ngồi và đi xuống xe.
Thiếu nữ cầm micro chuẩn bị tư thế, lẩm nhẩm lời thoại trong miệng, thấy tiểu La vẫn còn đứng tại chỗ bất động, không nhịn được vẫy tay ra hiệu với hắn.
Đạo diễn Bá ra hiệu bắt đầu ghi hình, trên mặt thiếu nữ nhanh chóng xuất hiện dáng vẻ tươi cười.
“Thưa quý vị và các bạn, chúng tôi là nhóm thực hiện chuyên mục “Viên mộng”. Hiện chúng tôi đang đứng dưới nhà cô giáo Tần, người đã từng là giáo viên chủ nhiệm lớp sơ trung của tiểu La. Ngày hôm nay chúng tôi sẽ cùng với tiểu La gặp gỡ cô giáo Tần”. Cô đưa micro tới trước mặt tiểu La “Tiểu La hôm nay được gặp cô Tần, người ân sư đã giúp cậu thay đổi cuộc đời mình, xin hỏi hiện tại cậu có xúc động không”
Nét mặt tiểu La lạnh băng, nhìn chằm chằm vào máy quay một lúc mới từ hàm răng phát ra hai chữ “xúc động”
Quan Lệ (tên thiếu nữ) đối với biểu hiện của tiểu La rõ ràng là rất không hài lòng nhưng trên nét mặt vẫn giữ vẻ tươi cười “Ôi ôi, học trò tiểu La chắc là đang xúc động lắm đây, sắp sửa được thấy ân sư sau nhiều năm không gặp, tôi nghĩ cho dù là ai đi chăng nữa đều không thể dùng ngôn từ để diễn tả hết tâm tình này. Vì thế xin mời quý vị và các bạn cùng hướng lên màn ảnh cùng chúng tôi đến gặp vị giáo viên khả kính này”
Sau khi Đạo diễn Bá hô một tiếng “Đình”, nét tươi cười trên mặt Quan Lệ cũng không còn chút tung tích, nàng cau mày nói với tiểu La “Vừa rồi, vẻ mặt của cậu rất khô cứng, khó coi, tâm tình cậu có hồi hộp thì cũng đừng có biểu hiện ra như thế chứ”
Tiểu La không đáp trả, toàn thân cứng ngắc, cầm bó hoa không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm lên lầu.
“Lại còn hoa cúc vàng nữa chứ”. Quan Lệ bĩu môi, “Thôi bây giờ cũng không còn thời gian thay đổi nữa rồi” . Cô xua tay “Được rồi, lên lầu ba”
Băng qua hàng hiên chật hẹp, dơ bẩn, đoàn người dừng lại bên trái cánh cửa sắt tầng ba. Đạo diễn Bá ra hiệu phải thu hình ảnh mọi người vào cửa. Chuẩn bị xong mọi thứ, Quan Lệ khôi phục lại nét cười tươi trên khuôn mặt giơ cánh tay lên gõ cửa. Máy quay cũng bắt đầu chuyển động.
“Ai đó?” một giọng nữ đã có tuổi vang lên bên kia cánh cửa.
“Chúng tôi ở đài truyền hình, xin hỏi cô giáo Tần có nhà không ạ?”
Cửa mở. một người phụ nữ gầy gò xuất hiện bên cạnh cửa, trên mặt hiện nét cười có phần gượng gạo, mắt thỉnh thoảng liếc nhìn trộm ống kính máy quay “Mau mời vào, mời vào”
Bên trong là một căn hộ hai phòng kiểu cũ. Đồ vật mặc dù cũ nhưng được bày biện gọn gàng.
Tất cả mọi người đứng ở phỏng khách vốn đã hẹp lại càng thêm chật chội.
Cô giáo Tần nhìn vẻ mặt tươi cười của Quan Lệ hòa cùng ánh sáng của máy quay .Trong lúc nhất thời bối rối không biết phải làm sao
Quan Lệ một tay kéo cô giáo Tần, thanh âm ngọt lịm “Cô Tần, nhân ngày lễ của các nhà giáo, trước tiên xin chúc bà vui vẻ. Ngày hôm nay chúng tôi chính là muốn mang đến cho bà một món quà đặc biệt”.
Nàng chỉ một ngón tay về phía đám người bên cạnh.
“Chính là học trò cũ có lòng đến thăm bà đây”
Tiểu La từ phía sau máy quay đi ra, trong tay vẫn đang cầm bó hoa cúc vàng. Hắn không lên tiếng, đứng trước mặt nhìn từ trên xuống dưới cô giáo Tần.
Không phải là đầu tiên phải chạy tới xúc động ôm chầm lấy nhau sao? Quan Lệ trừng mắt với tiểu La, tay làm dấu ra sức ra hiệu.
Tiểu La không để mắt đến cô, bỗng nhiên mở miệng hỏi “Bà là giáo viên Tần Ngọc Mai”.
Cô giáo Tần bị hành động của Tiểu La làm cho mơ hồ “Đúng vậy, cậu….”
“Là giáo viên bậc sơ trung?”
“Đúng vậy, cậu không phải là học sinh của tôi?”
Nét mặt tiểu La bỗng nhiên trầm tĩnh lại, hắn thậm chí còn cười cười “Tôi đương nhiên không phải học sinh của bà, bà còn nhớ Thẩm Tương chứ”
Cô giáo Tần cau mày, dường như cố gắng tìm lại một cái tên đã quên từ lâu trong ký ức.
Bỗng nhiên sắc mặt bà biến đổi trầm trọng “Cậu…cậu là…”
Tiểu La không trả lời, nắm tay cầm bó hoa đưa về phía trước. Cô giáo Tần đưa tay ra theo bản năng. Nhưng không đợi bà đụng đến bó hoa, tiểu La đã rút ra từ sau bó hoa một con dao găm.
Ngay sau đó bà cảm thấy có một vật lạnh lẽo đâm vào bụng mình.

0 comments:

Post a Comment

 
Toggle Footer