Đồng Tiền Máu
Sáng tác: Lý Tây Mân
Chuyển ngữ: Su Siu Nhưn, Lưu Hà
Nguồn: Khủng bố hội quán
Chương 07 phần
42
Tôi
không nhìn lầm, có điều tôi
thấy người theo dõi mình trong hẻm nhỏ chính là đầu chốc, nó đã
sống lại hay
nó là một u hồn, việc này khiến tôi cả đêm không thể ngủ được. Tôi
cảm thấy mắc tiểu, hết lần này đến lần khác tôi đi xuống lầu,
đến nhà vệ
sinh. Bà nội ngủ rồi! cửa phòng đóng chặt, tôi cũng không chắc bà
có đang mở to mắt nhìn vào bóng tối hay không.
Tôi thực sự
không muốn cứ
phải lên xuống lầu mãi, tôi ép mình phải ngủ đi. Tôi lại nghe thấy giọng hát như có như
không đó. Âm thanh này chỉ xuất hiện khi
không có tiếng kêu chói tai của những con
chuột đang chạy trốn. Giọng hát kia dẫn tôi đến phòng ba mẹ, tôi tìm
được công tắc, đưa tay bật đèn, ánh sáng trắng tỏa khắp căn phòng vô cùng
đẹp mắt. Tấm vải trắng vẫn phủ trên cây đàn dương cầm, tôi định kéo nó ra, nhưng tấm vải
trắng ấy có
vẻ rất nặng, tôi không thể nào kéo được nó ra. Tôi lại nghe
thấy tiếng hát truyền vào từ cửa sổ, tôi đưa tay kéo
rèm cửa,
vẫn là tờ tiền dính máu, nó lại xuất hiện một lần nữa trên kính cửa sổ, nằm lặng yên trên
cửa sổ trong một đêm mưa. Tôi có thể nghe thấy tiếng thở của đồng
tiền dính máu, tiếng máu chảy, những âm thanh ấy giống như đang kêu gọi
tôi. Tôi muốn chạy trốn khỏi tờ tiền dính máu. Nhưng cơ thể tôi không
chịu nghe theo lý trí, tôi thấy mình mở cửa sổ, bò ra ngoài. Khi tay
tôi chạm vào tờ tiền trên cửa sổ, dường như tôi nghe thấy một tiếng thở dài phát
ra từ nó, đúng là phát ra từ tờ tiền, trong đêm mưa tôi nghe rất rõ
ràng. Tôi quay vào phòng, đóng cửa sổ, đúng lúc này,
tôi phát hiện tờ tiền dính máu trong tay đã không thấy đâu
nữa. Tôi cảm giác có một cơn gió thổi qua, tôi cảm giác như hít phải mê hương ngã
gục trên mặt đất, tôi cảm thấy mình bị một đôi tay vô hình đẩy rơi
xuống vực, một vực thẳm tối đen…
Chương 07 phần
43
Bà Cố Ngọc Liên
không ngủ.
Bà
nghĩ đến rất nhiều chuyện, những chuyện rối
rắm diễn ra trong 17 năm qua. Trong 17 năm này, tiếng đàn dương cầm của con
trai thường quấy nhiễu thần kinh bà, khiến bà giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm,
còn cả tiếng hát của Tống Đinh Lan nữa. Cây đàn đó là do bà mua tặng con
trai. Từ khi người đàn ông
duy nhất trong cuộc đời bà để lại trong
cơ thể bà một giọt máu rồi bỏ đi khỏi thị trấn Xích Bản, thì
bà luôn ở vậy cùng với đứa con trai chờ ông ta trở về. Chớp mắt đã
mấy mươi năm, con trai bà cũng đã chết, bà cũng đã già
cỗi, vậy mà người đàn ông đó vẫn bặt vô âm tính. Đã từng có thời
gian người đàn ông đó là hy vọng sống duy nhất của bà, nhưng giờ đây,
bà đã đem ông ấy chôn vào sâu vào tận đáy lòng. Một khoảng
thời gian sau
đó con trai Cố Phàm Xa đã dần trở thành nơi gửi gắm toàn bộ hy vọng của
bà. Nó thích đàn dương cầm bà không do dự mua ngay cho nó một
cây đàn dương cầm. Khi nghe tiếng đàn của con trai, nỗi lòng cay đắng
của bà sẽ dần
dâng lên một chút mùi vị ngọt ngào. Vị ngọt này có thể phần nào xoa dịu cuộc
sống đầy đắng
cay của bà. Nhưng cho dù thế nào bà cũng không thể tưởng tượng nổi con
trai mình sẽ chết, biến cố này khiến bà phải sống trong đau khổ suốt cuộc đời còn
lại.
Khi Cố Phàm Xa và Tống Đinh
Lan mới kết hôn, Cố Ngọc Liên cũng từng có một khoảng thời gian ngắn ngủi sống hạnh phúc. Khi đó bà
nghĩ rằng cuộc sống đầm ấm của con
trai cũng chính là cuộc sống đầm ấm của mình. Lúc đầu, bà cũng không
ghét bỏ gì Tống Đinh
Lan, tình cảm đầm ấm của vợ chồng Tống Đinh
Lan và Cố Phàm Xa là sự bù đắp lớn về mặt tinh thần đối với bà, bà ít nhiều gì cũng đã kỳ
vọng vào cuộc hôn nhân của chúng. Bà
nghĩ, chỉ cần con trai hạnh phúc, bà có chết cũng cam lòng. Tống Đinh
Lan là một phụ nữ xinh đẹp, cô là một đóa hoa đào trong mắt Cố Ngọc Liên. Giọng hát vui tươi của
cô dường như đã
khiến bà rung động, bà hy vọng tiếng đàn của con trai và tiếng
hát của Tống Đinh Lan sẽ song hành mãi mãi cho đến khi bà
hấp hối, nhưng có nhiều ước vọng đẹp vẫn mãi chỉ là ước vọng, còn hiện thực lại rất tàn
khốc.
Việc Tống Đinh
Lan ngoại tình đã làm thay đổi tất cả.
Nghĩ tới
cảnh Tống Đinh Lan hẹn hò với người đàn ông khác, Cố Ngọc Liên lại giận
run người,
bà nghiến răng ken két, nắm chặt đôi bàn tay tiều tụy,
trong lòng thầm nguyền rủa.
Bà hy vọng Tống Đinh Lan sẽ bị đày xuống 18 tầng địa ngục vĩnh viễn
không thể siêu thoát. Vĩnh viễn không thể đầu thai chuyển kiếp. Chính
cô ta đã hủy hoại cái gia đình tốt đẹp này.
Nghĩ tới đây,
bỗng nhiên Cố Ngọc Liên nghe tiếng cửa nặng nề đóng sập lại.
Tiếng sập cửa nặng nề khiến bà run lên một cái. Bà chắc chắn tiếng sập cửa đó phát ra từ phòng của Cố Phàm Xa và Tống Đinh
Lan ở trên lầu, chứ không phải từ phòng của Cố Thần Quang.
Mỗi lần Cố Thần Quang xuống lầu đi vệ sinh bà đều biết, nhưng bà
không quan tâm. Tiếng động này có chút khác
thường. Mỗi lần bà thầm nguyền rủa Tống Đinh Lan, thì lại cảm thấy
có điều gì đó khác thường, bà cảm giác Tống Đinh Lan đang ở một
góc nào đó trong nhà nhìn bà cười lạnh, lại còn tạo ra vài
tiếng động nhỏ để trêu chọc bà. Thậm chí bà
còn có thể nghe được cả tiếng bước chân của Tống Đinh Lan.
Bà có chút lo lắng cho Cố Thần Quang, nên bước xuống giường
đi ra cửa. Tiếng bước chân của bà đi lên lầu đều đều như có
nhịp điệu. Bà đứng giữa ánh sáng đèn đỏ, thấy cánh cửa vẫn
đóng chặt. Bà thở phào một hơi thật dài, người già, đúng là hay gặp ảo
giác. Cửa phòng Cố Thần quang đóng chặt, có lẽ là nó đang
ngủ, tối nay, bà không muốn vào phòng Cố Thần Quang. Bà nhẹ nhàng
bước xuống lầu.
Bà ngồi trên ghế sô-pha ở phòng
khách. Vuốt vuốt ngực, tối nay, xem ra không thể ngủ được rồi. Cố Ngọc Liên bật TV, tuy mắt
nhìn TV nhưng lại không biết nó đang phát chương trình gì. Có tiếng
phát ra từ TV, bà sẽ cảm giác như ở đây đang có một người bạn
nói chuyện với bà. Lúc này, cái TV là người thân duy
nhất của bà. Bà không hề biết Cố Thần Quang
đang như một con chim lớn bị thương,
rơi xuống vực thẳm.
Chương 07 phần
45
Tôi đi
qua một nơi tối tăm. Âm thanh
như có như không dẫn dụ tôi đến một nơi, nơi
mà tôi chưa từng đến. Tôi thấy có một người phụ nữ gương mặt như hoa
đào đứng dưới tán cây ngô đồng, hình như đang là mùa thu,
lá khô trên cây rơi rụng. Người phụ nữ này chính là mẹ tôi – Tống
Đinh Lan, tôi đi về phía mẹ. Mẹ không nhìn thấy tôi,
cũng không nghe thấy tiếng tôi. Tiếng hát dẫn tôi đến đây cũng biến
mất. Yên lặng. Mẹ tôi đứng dưới tán cây ngô đồng, dáng vẻ u buồn,
bốn phía không một bóng người. Ở đây ngoại trừ gốc cây ngô đồng lớn
với bãi cỏ bên dưới tán cây ra, thì chẳng có gì khác cả. Chẳng lẽ
nơi này chính là tiên cảnh? Nhưng sao lại không thấy ba tôi Cố Phàm Xa
nhỉ.
Sao
không phải là ở trong phòng, một người đánh
đàn, một người hát. Mẹ tôi đứng lẻ loi ở đây chờ đợi cái
gì? Vì sao mẹ lại không nhìn thấy tôi? Không nghe thấy tiếng tôi kêu
gào? Tại đây, một nơi mà đến không khí hình như cũng bất động. Tôi
đứng trước mặt mẹ, giơ tay sờ lên mặt mẹ. Nhưng
cho
dù cố gắng thế nào cũng không thể chạm tới. Mẹ tôi giống như
một cái bóng hư ảo.
Tôi đứng cạnh mẹ, đi
theo mẹ, mặc dù mẹ không thấy tôi. Cũng không
nghe được tiếng tôi gọi. Tôi cũng không
cảm nhận được hơi ấm của mẹ. Tay mẹ thon dài. Mẹ đưa tay sửa lại mái tóc, ánh mặt vô cùng buồn bã. Mẹ đã
đứng đây bao lâu rồi? Tôi không biết, lúc tôi đến mẹ đã
đứng ở đó. Bỗng nhiên tôi ngửi
thấy một mùi hương hoa. Mùi hoa hồng thơm mát đặc quánh.
Rõ ràng tôi
nhìn thấy một bó hồng tươi đẹp
xuất hiện trước mặt mẹ, và một người đàn ông đang cầm chúng trên tay. Tôi
không nhìn rõ được khuôn mặt người đàn ông đó. Khuôn mặt ông ta rất mờ ảo. Ngay cả đường nét cơ bản của ông ta
tôi cũng không nhìn rõ, giống như
gương mặt người phụ nữ
xuất hiện trên cửa kính, rất
mơ hồ. Nhưng tôi có thể thấy cơ thể ông ta, cao to, tráng
kiện. Người đàn ông này tuyệt đối không phải cha tôi Cố Phàm Xa. Ông ta
là…, không thể như vậy được.
Tôi thấy mẹ dùng ngón tay nhỏ nhắn vuốt nhẹ lên đóa hoa hồng, nâng
niu đặt bên dưới cánh mũi. Nhắm hai
mắt lại. Tôi chợt nhận ra trong nháy mắt, mẹ đã bị mùi
hương hoa hồng mê hoặc. Trên gương mặt u buồn nở một nụ cười.
Người
đàn ông kia ôm lấy mẹ. Mẹ cũng thuận theo ngã vào lồng
ngực ông ta. Bọn họ lăn lộn trên bãi cỏ… đóa hồng bị ném sang bên
cạnh, tôi nhặt nó lên, để dưới mũi ngửi ngửi, không có mùi vị gì
cả…
Tôi tỉnh lại thấy mình đang nằm trên
giường. Trời đã sáng. Hình như có người đang đứng ở bãi cỏ dưới lầu
gọi tôi. Tôi đi ra cửa. Đi xuống bãi cỏ dưới lầu. Tôi nhìn cửa sổ
lầu hai, cánh cửa vẫn đóng chặt. Trên đó không hề có tờ tiền dính
máu. Trời đổ cơn mưa phùn. Đột nhiên tôi ngửi thấy một mùi hương. Mùi
hương thường phản phất trên đường Hoa Mẫu Đơn vào sáng sớm, đó là
mùi nước lèo bay ra từ tiệm mì vằn thắn của ông Vương râu. Tôi còn
nghe thấy tiếng Vương râu chặt xương, âm thanh rất vang.
Tôi nuốt nước
miếng. Cảm thấy hơi đói bụng.
Tôi nghe
có tiếng gọi: “Cố Thần
Quang-- ”.
Tôi nhìn lại, ngây
người, đầu chốc đang đứng đó, nhìn tôi cười.
Chương 07 phần
46
Đầu chốc không
để ý đến sự kinh ngạc
của tôi, nó đi về phía tôi. Trong bầu không khí mờ ảo buổi
sáng, tôi thấy nó đang nhẹ nhàng đi lại đây, tôi lui
vào gốc tường: “Mày, mày, mày là người hay là quỷ?”. Đầu chốc thu
lại nụ cười.
“Tao tưởng mày chết rồi
chứ!”. Tôi không tin nó chưa chết, rõ ràng tôi đã thấy xác của nó ở
trên TV.
Tôi hít
thở có chút khó khăn: “Đầu chốc, mày thực sự còn sống?”.
Nó
nghiêm túc gật đầu, nói: “Mày không tin tao còn sống hả? Mạng tao lớn.
Làm sao chết được. Nói cho mày biết, tao còn đi đến miền Nam
luôn rồi. Tao lo mày sẽ chết nên mới quay về, bằng không, ai mà thèm
quay lại cái nơi quái quỷ này”.
“Mày lo tao
sẽ chết?”. Tôi càng thêm kinh ngạc. Lẽ nào đầu chốc có linh tính. Những đứa trẻ lưu lạc đầu đường xó chợ
sẽ có khả năng đặc biệt sao. Nó có
thể biết được chuyện sống chết của con người?
Nó đi tới trước mặt tôi, kéo tay
tôi. Tôi muốn vùng thoát khỏi bàn tay của nó. Nhưng
tay nó kéo rất mạnh.
Nó nói: “Cố Thần Quang,
mày đừng sợ. Tao thực sự chưa có chết. Tao còn sống. Nếu mày không
tin, tao chứng minh cho mày xem”. Nói xong, nó thả tay tôi
ra. Móc trong túi ra một con dao găm sắc bén. Tự cứa một
đường trên tay mình, tại nơi bị cắt máu tươi trào ra. Nó nói:
“Mày
nhìn đi, tao bị chảy máu. Người chết thì không có máu”.
Tôi vươn
tay, sờ sờ những giọt máu trên tay nó, quả nhiên là
máu. Tôi không còn sợ như vừa nãy nữa. Nhưng trong
lòng vẫn có chút khó chịu. Hình ảnh thi thể của đầu chốc trên TV
luôn hiển hiện trong đầu tôi.
Máu của đầu chốc đã ngừng chảy, nó chảy không ít máu, nhưng
không hề cau mày dù chỉ
một cái, tôi hỏi nó: “ Đau không?”.
Nó cười cười nói: “Đau
hả? Vết thương này có là gì”. Nó đột nhiên khom người
xuống, kéo ống quần lên. Tôi thấy bắp chân của nó có một vết sẹo
rất to. Vết sẹo như phát ra ánh sáng. Nó nói: “Năm tao 6
tuổi té xuống núi bị một tảng đá cắt vào chân. Lúc đó, còn nhìn
thấy cả xương lòi ra ngoài nữa”. Nó nói một cách thản nhiên, lại
càng khiến tôi cảm thấy nó là một con người tàn nhẫn.
Nó hạ
ống quần xuống, sau đó kéo tay
tôi, vui vẻ nói: “Mày không
chết là tốt rồi”.
Tôi
không rõ vì sao nó lại nói như vậy.
Tôi đang muốn hỏi xem rốt cuộc là vì cái gì, nhưng tôi không kịp hỏi,
nó lại nói tiếp: “Cố Thần Quang, tao đói bụng, mày biết
không, người chết thì sẽ không đói”.
Tôi
nhìn cửa nhà, cửa không mở, không biết bà đã chuẩn bị bữa sáng
chưa. Tôi nói với đầu chốc: “Đến nhà tao đi, bà nội tao sẽ làm đồ ăn
sáng”.
Vừa
nghe tôi nói, đầu chốc nhíu mày: “Bà nội của mày? Tao không đi”. Tôi
nhìn nó: “Vì sao? Bà nội tao thì làm sao?”.
Ánh mắt đầu chốc hiện lên vẻ hoảng sợ nói:
“Tao không tới nhà mày, đánh chết tao cũng không đi, đánh chết tao
cũng không gặp bà nội mày”.
Một kẻ tàn nhẫn như nó
sao nhắc đến bà nội tôi lại có thái độ sợ hãi như vậy nhỉ?
Quả thực tôi
cũng không rõ.
“Mày có
tiền không?”. Nó hỏi, nhưng ánh mắt
lại nhìn vào cửa nhà tôi. Liệu có phải nó đang lo lắng bà nội sẽ
bất thình lình bước ra từ sau cánh cửa, bắt được nó, không để cho
nó kịp chạy trốn.
“Tiền?”. Tôi
đột nhiên nhớ tới tờ tiền dính máu, tôi nhớ
là đã bỏ nó vào trong túi quần, tôi thò tay vào túi quần,
tay tôi đụng trúng tờ tiền dính máu mềm mềm, trong lòng khẽ giật
mình, rõ ràng là tờ tiền đang nằm trong túi, như vậy, việc tôi thấy
mẹ Tống Đinh Lan cũng là thật. Vậy người đàn ông cùng mẹ tôi giao
hoan trên bãi cỏ là ai? Thân hình cao to
tráng kiện của ông ta khiến tôi nghĩ đến Vương râu – chủ tiệm mì vằn
thắn.
“Cố Thần Quang,
tao đang hỏi mày có tiền
không?”. Đầu chốc hỏi lại câu hỏi đó.
Phản ứng
của tôi bình thường trở lại, vội vã nói: “Có, có”.
Đầu chốc vui vẻ: “Như vậy đi, mày mời tao đi
ăn chút gì, ăn xong tao dẫn mày đi tới chỗ này, nói
cho mày nghe một chuyện. Nếu mày không nghe tao thì mày không
thể sống lâu được đâu”.
“Được rồi”. Tôi nói với nó, tên quỷ này lúc nào cũng tỏ ra thần
bí với tôi. Nó sẽ nói cho tôi biết cái gì chứ?
Tôi dẫn
nó đến tiệm mì vằn thắn. Tôi kêu Vương râu
làm một bát mì vằn thắn. Ông ta lại dương mắt
nghi hoặc nhìn chúng tôi, nhất là bộ dạng tả của đầu
chốc lại càng thu hút ánh mắt ông ta. Vương râu hỏi tôi:
“Thằng
nhóc đó là ai vậy?”.
Tôi
nói: “Là thằng em họ dưới quê mới lên”.
Vương
râu “A” mội tiếng lại hỏi tôi: “Sáng sớm đã sang đây làm gì?”.
Tôi
nói: “Cháu dắt nó tới ăn mì vằn thắn”. Vương râu không nói gì, chốc
lát, ông ta đã bưng mì vằn thắn ra. Tôi chẳng muốn ăn nên tôi
chỉ kêu một bát cho đầu chốc.
“Sao mày không
ăn?”. Đầu chốc vừa ăn vừa hỏi tôi.
Tôi nói: “Tao
không đói. Mày ăn lẹ đi”.
Tôi muốn nó mau ăn
xong để rời khỏi đây, đưa tôi đến nơi mà nó nói lúc
nãy.
Đầu chốc cuối cùng cũng ăn
xong chén mì vằn thắn. Tôi móc ra tờ tiền dính máu, do dự một
chút, tôi thấy hai gò má Vương râu hơi co giật, tôi dứt khoát đưa nó cho ông
ta, Vương râu cầm tờ tiền nhìn trái nhìn phải, rồi đưa nó lại cho
tôi: “Còn tờ nào khác không?”. Tôi lắc đầu, dường như tôi lại nghe
thấy tiếng thở dài của tờ tiền dính máu. Lúc này, Vương râu thở
dài một hơi, lấy lại tờ tiền trong tay tôi. Sau đó thối lại tiền dư.
Tờ tiền
dính máu bị Vương râu thả vào ngăn kéo, lão cứ để
như vậy mà không hề đóng ngăn kéo. Lúc tôi và đầu chốc sắp
rời đi, tôi còn liếc nhìn tờ tiền dính máu một cái, nó lẳng lặng
nằm trong ngăn kéo, không thấy có vẻ gì khác
thường.
Tôi
nghĩ đến trận hỏa hoạn ở siêu thị Hoa Tháng Năm. Tôi muốn đến lấy
lại tờ tiền, nhưng chưa kịp thò tay ra Vương râu đã hung tợn
nhìn chằm chằm vào tôi, ông ta cho rằng tôi muốn lấy lại tờ tiền.
Đối mặt với ánh mắt hung ác đó, tôi không khỏi cảm
thấy bất an.
Tôi và đầu chốc đi ra khỏi tiệm mì vằn thắn, mưa phùn vẫn rơi.
Nó nhìn tôi nói: “Chạy đi!”.
Tôi gật đầu.
Nó bắt đầu chạy băng
băng, tôi bám theo sau.
Chương 07 phần
47
Trong lòng Cố Ngọc Liên
như có vật gì cào xé.
Cả đêm bà không ngủ. Sau
khi trời sáng, bà mới xuống bếp làm đồ ăn sáng. Trong
lúc nhóm lửa, bà lại nghĩ về chuyện cũ: buổi
trưa ngày 12 tháng 5 âm lịch. Hôm đó trời mưa như trút nước. Bà đi ra
ngoài, đóng toàn bộ cửa sổ lại. Ngay khi vừa đóng
cửa bà cảm giác có chuyện bất thường. Trong bếp bà
đang đun một ấm nước sôi, sau khi đóng hết cửa bà rót nước
sôi trong ấm vào bình thủy rồi mới đi, hình như bà đã tắt bếp nhưng
quên khóa ga. Sau khi tắt lửa, dường như bà đã
ngửi thấy mùi ga, nhưng bà cũng không
để ý, dắt theo Cố Thần Quang vội vàng rời đi. Bà muốn tới trạm xe trước khi trời đổ mưa, để về quê.
Bà Cố
Ngọc Liên ngơ ngác nhìn ngọn lửa màu xanh lam.
Chẳng lẽ bà
thực sự chính là người gây ra vụ ngộ độc khí ga.
Sao bà lại có
thể là kẻ đã đoạt đi sinh mạng của chính con trai
mình chứ?
Toàn thân Cố Ngọc Liên bắt đầu run rẩy, quyết định tắt bếp, hôm
nay bà không muốn nấu bữa sáng nữa. Bà đi ra phòng khách, ngồi trên ghế sô-pha, lẩm bẩm: “Mình phải khóa ga, mình phải khóa ga”.
Bà cố gắng tự trấn an mình.
Sau khi bình tĩnh lại, bà đi lên lầu.
Bà muốn xem Cố Thần Quang đã dậy chưa.
Nếu nó đã dậy, bà sẽ dắt nó sang tiệm của Vương râu
ăn mì vằn thắn. Bà đẩy cửa phòng Cố Thần Quang, trong phòng không có
người. Bà Cố Ngọc Liên kinh hãi, bà luôn ở dưới lầu, không hề thấy Thần Quang ra
khỏi nhà. Bà quay người lại, nhìn cánh cửa phòng Cố Phàm Xa và
Tống Đinh Lan vẫn đang đóng chặt, chẳng lẽ Cố Thần Quang đang ở bên
trong, bà qua đó, đẩy cửa. Cửa khóa, Cố Ngọc Liên nói: “Thần
Quang, mở cửa đi, bà biết cháu đang ở bên trong”.
Bên
trong không có tiếng trả lời. Bà
vội vàng xuống lầu lấy chìa khóa, vội vã mở cửa phòng, mở đèn,
nhưng bà không hề thấy Cố Thần Quang. Trong phòng vẫn như cũ, mắt bà
nhìn đến chiếc đồng hồ treo tường, kim đồng hồ vẫn chỉ 12 giờ.
Chương 07 phần
43
Đầu chốc như một con chó lao
đi như bay, tôi tốn rất nhiều sức lực mới có thể đuổi kịp nó.
Nó lướt đi nhẹ nhàng, tựa như hai chân nó chẳng hề
chạm đất.
Nó dẫn tôi đến một bãi cỏ ven sông
ở ngoại thành, tôi nhìn khung cảnh trước mắt, giật mình. Trên bãi
cỏ có một gốc cây ngô đồng thật lớn, cây ngô đồng này, và cái cây
mà tôi nhìn thấy sau khi bị rơi xuống vực thẳm giống nhau như
đúc. Nhưng mà, hiện tại, không có mẹ tôi Tống Đinh Lan và người đàn
ông không rõ mặt, thân thể cường tráng đứng ở đó.
Lúc này, mưa đã
tạnh. Trên bầu trời xuất hiện sấm sét.
Tiếng chim
kêu từ cây ngô đồng truyền đến.
Đầu chốc đứng dưới tán cây, vẫy vẫn tôi: “Thần Quang,
mau tới đây”.
Tôi thoáng do dự, rồi
chạy qua.
Đầu chốc cười có chút thần bí, tôi
không biết vì sao nó lại dẫn tôi đến đây. Tôi sống tại thị trấn Xích
Bản đã 20 năm nhưng lại chưa bao giờ biết có một nơi như thế này, đầu
chốc bảo tôi ngồi xuống, tôi nói bãi cỏ ẩm ướt thế này làm sao mà
ngồi.
Đầu
chốc nhanh chóng chạy tới bờ sông, lau qua một
tảng đá, nói: “Mày ngồi trên tảng đá đi”.
Tôi ngồi lên tảng đá, tảng đá giống như một khối băng, rất lạnh. Đầu chốc ngồi ở trên cỏ. Nó
nhìn tôi, thở ra một hơi thật dài, nó nói: “Mày không chết
là tốt rồi, tao ở miền Nam mấy ngày nay, luôn nằm mơ thấy mày chết”.
Tôi nói: “Tao làm sao lại chết? Mày nằm mơ thấy tao chết như thế
nào?”.
Đầu chốc nói: “Ai cũng đều có thể
chết, mày cũng không phải thần tiên,
tao mơ thấy mày ăn phải thuốc độc mà
chết, hai mắt trắng dã, tựa như con cá chết”.
“Sao lại như
thế?”. Tôi nghĩ mãi không ra.
Đầu chốc nói: “Mày không
chết, tao cảm thấy rất vui, có thể
yên
tâm mà đi rôi”.
Tôi hỏi: “Mày lại muốn đi
sao?”.
Nó kiên định gật đầu.
Nó đã
muốn tôi cũng không thể ngăn cản được. Giống như lần trước nó đến nhà tôi rồi lặng lẽ ra đi mà tôi chỉ biết bất lực bó
tay. Tôi không thể kiểm soát tự do của nó, giống như người khác không
thể kiểm soát tự do của tôi.
Đầu chốc bỗng nhiên
nhìn tôi kinh ngạc, giống như tôi
là một con quái vật vậy, cũng có thể là một con khỉ trong sở thú.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
“Ê. Mày
sao thế?”.
Đầu chốc nói: “Tao đã định nói cho mày biết từ từ lâu nhưng sợ
mày không tin. Mày còn nhớ lúc ở gaxe lửa tao rủ mày đi cùng không?
Khi đó, tao sợ mày sẽ chết. Trong lòng tao vẫn cứ canh cánh chuyện
này, cho nên tao quay trở về. Bởi vì mày là người bạn duy nhất của
tao ở đây, tao nhất định phải trở về nói cho mày biết chuyện này,
bằng không thì chắc cả đời này tao vẫn phải nằm mơ
thấy mày đang trợn đôi mắt trắng dã như mắt cá chết”.
“Chuyện gì, mày nói mau?”.
“Mày ngàn vạn lần không được nói cho ai
biết, đặc biệt là bà
nội của mày đó”.
“Ai tao cũng không
nói, mày cũng biết tao
không phải đứa thích nhiều chuyện”.
“Mày thề đi!”.
“Tao thề. Nếu tao nói ra cho
người khác biết, tao sẽ bị sét đánh chết!”.
“Được rồi, tao nói”.
“Nói đi, đừng có mà câu giờ nữa!”.
“Cố Ngọc Liên, bà nội của mày muốn giết mày!”.
“Cái gì, mày nói bậy!”.
“Mày đừng vội. Nghe
tao nói hết đã. Nếu mày còn kích động
thế. Tao sẽ không nói nữa”.
“Được rồi. Tao
không kích động nữa, mày nói đi”.
“Buổi tối hôm
tao ra khỏi nhà mày, mày nhớ không, chơi cờ nhảy trong phòng mày rất
vui. Trình độ chơi cờ nhảy của mày cũng quá tồi, lại còn chơi xấu,
tao luôn phải nhường mày, đã vậy sau đó mày còn không thèm chơi nữa,
đòi đi ngủ. Mày ngủ cứ ngáy o o, làm tao không ngủ được. Tao nghe
tiếng mày ngáy, thì cảm thấy mắc tiểu, mắc tiểu vô cùng”.
“Mày cũng mắc tiểu!”.
“Ừ, tối
hôm đó tao mắc tiểu, tao lại không muốn đi xuống nhà vệ sinh ở dưới
lầu, như vậy quá phiền phức, ở nhà mày thật là bất tiện, đại tiểu
tiện gì đều phải đến nhà vệ sinh. Tao nhịn rất lâu, cuối cùng không
nhịn được nữa. Tao đi xuống lầu, nhà mày bật đèn đỏ nhìn cứ như
những con quỷ lửa, mém chút nữa thì tao bị té cầu thang, cũng may
tao lanh trí mới không bị té. Tao vào nhà vệ sinh, vội vã đi tiểu,
nói mày đừng chửi tao, nước tiểu sáng khoái tuôn ra, cũng chẳng chịu
tuôn vào trong bồn cầu. Đi xong tao cũng không dội nước”.
“Thảo nào hôm
sau tao ngửi thấy mùi khai”.
“Đừng chen vào, hãy nghe
tao nói. Tao tiểu xong, dĩ nhiên là dễ
chịu. Tao vừa mới đi ra khỏi cửa nhà vệ sinh, thì nghe có
tiếng người nói chuyện. Tao còn tưởng là mày nói chuyện với ai?
Trong phòng khách không có ai, đến một cái bóng cũng không có. Tao cho
là mình bị ảo giác, nhưng điều đó là không thể, rõ ràng là
có người nói chuyện. Tao đi về hướng phát ra tiếng nói”.
“Có phải là tiếng hát?”.
“Không, là tiếng nói. Sao mày
lại phát run thế, nghe
tao nói hết đã”.
“Tao
không run. Chỉ là vì ngồi ở bờ sôn nên tao thấy
lạnh. Mày nói tiếp đi”.
“Mày đoán coi tiếng nói phát ra từ đâu?
Chính là từ phòng của bà nội mày Cố Ngọc Liên. Tao ghé tai vào cửa
phòng, nghe bà mày nói. Hình như bà mày đang nói chuyện với một ai
khác. Nhưng người này không hề lên tiếng, tao chỉ nghe thấy tiếng của
một mình bà mày”.
“Bà tao nói cái gì?”.
“Bà nội mày nói mày không phải cháu của bà, bà muốn hạ độc cho mày chết”.
“Tao
không phải là cháu của bà tao? Bà muốn hạ độc tao?
Tao không tin, tao không tin”.
“Thực sự
là bà mày nói như vậy, tao không lừa mày. Bà mày nói xong còn
nghiến răng nghiến lợi. Tao nghe thấy mà toàn thân nổi
da gà, tao còn chưa kịp nói với mày, đã chạy đi. Tao sợ bà mày hạ
độc luôn cả tao, bởi vì, tao cũng không phải là cháu của bà”.
“Đầu chốc, màu nói bậy, mày cố ý ly gián bà cháu tao”.
Tôi bổ nhào đến, nắm lấy áo đầu chốc, ra sức lắc, nó bị tôi lắc đến run rẩy cả người.
Nói nói: “Cố Thần Quang,
mày buông tao ra, buông tao ra! Tất cả những gì
tao nói đều là sự thật!”.
Lúc này tôi thực sự
muốn đập chết nó, bởi vì tôi không bao giờ hy vọng bà Cố
Ngọc Liên không phải là bà nội của tôi, tôi không hy vọng bà hạ độc
tôi, bà đã dưỡng dục tôi suốt 20 năm, bà không thể sẽ hạ độc tôi.
Nhất định là đầu chốc cố ý ly gián, nó âm mưu phá hoại tình cảm
giữa tôi và bà.
Đầu chốc bị tôi bóp đau quá, nó la khóc: “Cố Thần Quang,
mày, mày không có lương
tâm, tao , tao trở về là để báo cho mày chuyện này. Tao muốn, tao muốn cứu
mày. Báo hại tao từ xa chạy về đây, không ngờ, không ngờ mày
lại vô lương tâm như thế này”.
Tôi dồn sức đẩy
nó ra.
Nó ngã
trên cỏ như một con chó ghẻ. Tôi nghĩ,
lúc này tôi cũng như một con chó ghẻ.
Từ lúc
mùa mưa bắt đầu đến nay đã có quá nhiều chuyện sảy ra, khiến tôi
cũng phần nào dao động vì lời của đầu chốc, chắc nó không
phải từ xa trở về chỉ để lừa gạt tôi, nó không cần thiết phải làm
vậy. Nếu nó muốn gạt tôi thì đã làm từ lâu rồi.
Đầu chốc vẫn nằm trên cỏ, bộ quần áo trên
người nó đã bị ướt. Nó vẫn đang khóc, tôi không thể làm nó
nín, cũng có thể nói tôi không muốn dỗ cho nó nín, tôi chán nản
ngồi xuống tảng đá, hoang mang nhìn dòng sông màu vàng
đục cách đó không xa, tiếng nước chảy thâm trầm, hung tợn.
Chương 07 phần
49
Một buổi sáng bà Cố
Ngọc Liên phát hiện không thấy Cố Thần Quang
đâu cả. Bà đi ra cửa, đến tiệm mì vằn thắn của Vương
râu. Phạm Mai Muội đang đứng gói vằn thắn, vẻ mặt vẫn không chút thay đổi, luôn luôn là bộ mặt thờ ơ. Vương
râu nhìn tờ tiền cũ lộ ra ngoài. Ông
ta nhìn đến mất hồn, Cố Ngọc Liên đến làm Vương râu
phải rời mắt khỏi tờ tiền dính máu, ông ta hoảng hốt nhét tờ
tiền lại vào ngăn kéo làm Cố Ngọc Liên sinh nghi: Ông ta
có liên quan gì đến tờ tiền dính máu ấy?
“Bà Cố, bà cũng đến ăn mì vằn thắn?”.
Vương râu đổi một khuôn mặt tươi cười.
“Ông chủ Vương đã
gặp cháu trai Cố Thần Quang của tôi à”. Cố Ngọc Liên cũng cười.
“Có thấy. Nó vừa
cùng một thằng nhóc ăn mì vằn thắn xong và đi rồi”. Vương râu nói,
ánh mắt lướt qua người Cố Ngọc Liên.
“Nó cùng đi với một thằng nhóc?”. Nụ cười trên mặt Cố Ngọc Liên biến mất.
“Đúng vậy, đi cùng với thằng nhóc khoảng 10 tuổi”.
Vương râu giữ nguyên nụ cười
trên mặt.
“Chúng
đi hướng nào?”. Cố Ngọc Liên hỏi.
“Hướng này, vừa mới đi
chưa tới 5 phút. Nếu bà đuổi theo, chắc còn kịp”.
Vương râu chỉ về hướng
ban nãy Cố Thần Quang rời đi.
Cố Ngọc Liên
không hề phân vân đuổi theo, bà đã 70 tuổi, vậy mà phóng ra đường vẫn rất nhanh.
Vương râu không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chương 07 phần
50
Cố Ngọc Liên thấy Cố Thần Quang và đứa bé bỏ đi không
lời từ biệt lúc trước
đang ngồi dưới gốc cây ngoài bờ sông, miệng bà há ra, giống như 18 năm
trước, khi bà nhìn thấy cảnh đó miệng cũng há ra, điều khác biệt so với 18
năm trước là, bà không giống như con cọp mẹ lao tới vồ lấy Tống Đinh
Lan và người đàn ông đó. Dùng móng vuốt cào hắn ta
đến bật máu.
Bà nấp trong bụi cỏ tranh cách cái cây
kia không xa, không biết chúng đang nói gì, nhưng bà có thể cảm giác được điều gì đó
khác thường.
Trong nháy mắt Cố Thần Quang
lao tới bóp cổ đầu chốc, Cố Ngọc Liên định đến ngăn Cố Thần Quang lại, nhưng
bà không làm như vậy, bà vẫn ở trong bụi cỏ nhìn bọn chúng, trong lòng tràn ngập sợ hãi, một nỗi sợ
trước nay chưa từng có. Nhưng kỳ thực cảm giác sợ hãi này tồn tại đã lâu.
Tim Cố Ngọc Liên
như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Bà cảm thấy có
chút khó thở.
Bà thấy Cố Thần Quang đứng lên khỏi tảng đá, đi tới trước mặt đầu chốc, vươn
tay kéo nó. Sau đó, bọn chúng cùng nhau bỏ đi. Trước khi chúng rời đi, Cố Ngọc Liên thấy rằng thằng nhóc ăn mày thoáng liếc
qua hướng bà đang đứng, ánh mắt kỳ lạ. Cố Ngọc Liên lấy làm kinh hãi, chẳng lẽ nó biết bà trốn ở chỗ
này. Cố Ngọc Liên vẫn ngồi yên không nhúc nhích sau khi chúng đã
rời đi, giống như một cái xác già nua. Đôi mắt già nua của bà nhìn
chằm chắm vào bãi cỏ bên dưới tán cây ngô đồng cổ xưa. Bãi
cỏ xanh biếc tràn ngập sức sống trong mùa mưa. Nhưng trong mắt Cố
Ngọc Liên, bãi cỏ này đã từng là một bãi cỏ khô héo đáng ghê tởm.
Lúc
trước bà không bao giờ nghĩ Tống Đinh Lan sẽ phản bội Cố Phàm Xa con
trai của bà. Nhưng sự thực, Tống đinh Lan đã làm như vậy. Cố
Phàm Xa không hề hay biết. Con trai bả chẳng biết chuyện gì cả.
Không
giống với phụ nữ luôn nhạy cảm. Lúc mùa
thu mới bắt đầu Cố Ngọc Liên đã phát hiện những điểm
bất thường ở Tống Đinh Lan, cô ta luôn ra ngoài vào ban đêm. Những
đêm đó, Cố Phàm Xa bận dạy kèm một cô gái
trẻ đánh đàn. Tống Đinh Lan ra khỏi nhà một mình, và không hề cho Cố
Ngọc Liên biết cô ta đi đâu. Mỗi khuya trở về, Cố
Ngọc Liên bóng hỏi gió cô ta, cô ta đỏ mặt nói năng ấp
úng lộn xộn, Cố Ngọc Liên biết, Tống Đinh Lan ngoại tình, bà chắc
chắn là Tống Đinh Lan đang làm chuyện mờ ám. Để chứng minh cho suy
đoán của mình, một buổi tối, Cố Ngọc Lan quyết định
theo dõi.
Đó là
một đêm thu trăng tròn.
Cố Ngọc Liên ngồi trong phòng khách, giả bộ
như đang xem sách. Kỳ thực, là đang để tâm đến Tống Đinh Lan. Trên
lầu truyền đến tiếng đàn dương cầm. Sau khi cô bé kia đến, tiếng đàn
dương cầm lên vang lên. Khi nốt nhạc đầu tiên vang lên, Cố Ngọc Liên
biết, Tống Đinh Lan lại muốn ra khỏi nhà. Quả nhiên, chỉ chốc lát,
bà nghe thấy tiếng bước chân Tống Đinh Lan đi xuống cầu thang.
Tống đinh
Lan đi tới trước mặt Cố Ngọc Liên, nói khẽ: “Mẹ, con ra
ngoài một chút”.
“Đi đi,
về sớm một chút”. Cố Ngọc Liên ngẩng đầu
lên, bà nói rất dịu dàng, khiến cho Tống Đinh Lan cảm thấy đây là
một bà mẹ chồng tốt bụng, trước khi sự việc chưa xảy ra,
quan hệ giữa họ vô cùng tốt đẹp.
Tống Đinh
Lan đi ra cửa, mới bước được một bước, cô ta
hơi nghiêng đầu, nhìn Cố Ngọc Liên
đang miệt mài đọc sách, đó là quyển
<<Hồng lâu mộng>>…
bà xem quyển sách này cả đời. Tống Đinh
Lan thấy bà không có vẻ gì khác thường mới bước đi. Cô
ta làm sao cũng không thể ngờ đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì.
Cố Ngọc Liên
buông quyển sách xuống. Bà đi theo
ra ngoài, đúng là một bà lão nhanh nhẹn. Bà theo
sau Tống Đinh Lan, cố gắng không để cho cô ta phát hiện. Tống Đinh Lan
muốn đi đâu? Lúc này trong lòng Cố Ngọc Liên vô cùng hoang mang. Bà
rất lo lắng sẽ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.
Một chiếc taxi đậu ở ven đường,
trong xe có một người vẫy tay về phía Tống Đinh
Lan. Cô ta chui vào taxi.
Cố Ngọc Liên cũng bắt taxi. Bà vội vàng nói với tài xế: “Đuổi theo
chiếc taxi phía trước, đuổi theo
gấp, đừng để mất dấu!”.
Tài xế taxi khởi
động xe, nói với Cố Ngọc Liên: “Bà là cảnh sát hả, đang thi hành nhiệm
vụ sao?”.
Cố Ngọc Liên nhìn chăm chú vào tài xế, liếc mắt: “Đừng nói bậy, lo lái xe
đi!”.
Tài xế cười
cười: “Được thôi!”.
Chiếc xe chở Tống
Đinh Lan đến bờ sông ở ngoại ô thì
dừng lại.
Tống Đinh
Lan xuống xe cùng với một người đàn ông,
đi đến bãi cỏ ven song. Họ dìu nhau đến dưới
gốc cây ngô đồng thật lớn, đợi taxi rời đi mới ngồi xuống.
Cố Ngọc Liên xuống xe ở chỗ khuất cách
đó không xa, rồi bảo tài xế rời đi. Bà thấy trăng đêm nay rất sáng.
Bà lần mò về phía bờ sông. Nấp trong một bụi cỏ cách đó
không xa, nhìn đôi nam nữ ngồi dưới tán cây ngô đồng. Tuy rằng ánh
trăng rất sáng, nhưng dù sao cũng chỉ là ánh trăng, bà không nhìn
thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, chỉ là một khoảng mờ
ảo, nhưng bà biết rõ người phụ nữ kia là con dâu của bà Tống Đinh
Lan. Còn người đàn ông kia không phải là Cố Phàm Xa con
trai của bà. Bà thở gấp, cô nam quả nữ chạy đến một nơi hoang vu, có
thể làm được chuyện gì tốt lành chứ?
Cố Ngọc Liên
hy vọng Tống Đinh Lan và
người đàn ông kia chỉ đơn thuần là đến đây để bàn luận một chuyện nào đó.
Sự thật
chẳng hề bình thường. Rốt cuộc điều mà Cố Ngọc Liên lo lắng nhất
cũng đã xảy ra.
Bà thấy rõ ràng Tống Đinh
Lan và người đàn ông kia đang ôm ấp nhau, hôn nhau,
cởi quần áo của nhau. Cuối cùng, cả hai lõa lồ quấn lấy nhau dưới
ánh trăng. Bà Cố Ngọc Liên còn nghe thấy tiếng rên rỉ của người phụ
nữ và tiếng thở dốc năng nề của người đàn ông.
Cố Ngọc Liên
ngây người, bà nhất thời không thể tiếp
nhận được sự thật tàn khốc này, trong mắt ba của bà, bà là một đứa
con gái hư thân mất nết, chưa có chồng mà đã có con, nhưng bà
lại tự cho rằng mình là một người chung thủy. Hành
động của Tống Đinh Lan và người đàn ông kia khiến bà xém chút
nữa thì chết vì ngạt thở.
Ngay khi
bà thấy mình sắp tắt thở, bà giống như một con cọp mẹ, nhảy ra từ trong bụi cỏ, lao về phía bọn họ. Bà nhào về phía người
đàn ông kia, dùng móng tay cào hắn ta. Hắn đẩy bà sang một
bên, dùng một tay bóp cổ bà. Miệng chửi mắng gì đó. Cố Ngọc Liên
bị bóp cổ nói không nên lời, hai chân đạp lung tung, Tống Đinh Lan
nhanh chóng mặc quần áo.
Cô ta hét lên với
người đàn ông kia: “Mau buông tay ra, bà ấy là mẹ chồng em!”.
Người đàn ông nói: “Anh muốn giết chết
bà ta”.
Tống Đinh Lan nhào tới, đẩy người đàn
ông đó ra: “Anh cút đi, cút đi!”.
Hắn
cầm lấy quần áo, chạy như bay, chẳng mấy chốc đã
biến mất trong bóng đêm. Khi bị bóp cổ, hai mắt Cố Ngọc Liên mở to
nên đã nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông đó.
Tống Đinh
Lan không bỏ chạy.
Cô ta kéo Cố Ngọc Liên nằm lên cỏ thở dốc.
Bà Cố
Ngọc Liên đứng lên, hung hăng tát vào mặt Tống Đinh
Lan: “Con đĩ!”.
Tống Đinh
Lan ôm mặt. Dưới ánh trăng
Cố Ngọc Liên thấy toàn thân cô ta
run run, đầu óc hoang mang, không nói được gì chỉ run lên nhè
nhẹ, đêm thu hơi se lạnh, ngọn lửa được khơi lên bởi người
đàn ông vừa nãy đã bị dập tắt, bà nghe thấy
tiếng nước sông cũng như nức nở nghẹn ngào.
Một bà lão và một phụ nữ trẻ
đứng nhìn nhau dưới ánh trăng không ai lên tiếng.
Trong lòng mỗi người
đều như bị dao cứa.
Một cơn
gió lại thổi đến, tiếng lá cây ngô đồng kêu xào xạc, có vài chiếc
lá khô từ trên cây rơi xuống.
Chính bà Cố
Ngọc Liên là người đầu tiên phá vỡ sự im
lặng này. Cố Ngọc Liên đột nhiên đánh cho Tống Đinh Lan ngã quỳ
xuống: “Đinh Lan, hãy cắt đứt quan hệ với thằng đó đi! Đừng để Phàm
Xa biết chuyện này, được chứ? Mẹ cầu xin con đấy, Đinh
Lan!”.
Tống Đinh
Lan không ngờ bà mẹ chồng Cố Ngọc Liên sẽ nói như vậy.
Cô ta thở dài,
quay đầu đi.
Cố Ngọc Liên quỵ
xuống. Bà nhìn bóng dáng con
dâu đang xa dần dưới ánh
trăng. Tay ôm lấy ngực. Hơi
thở trở nên dồn dập. Hai mắt phát ra tia sáng độc địa.
Cố Ngọc Liên nghĩ tới đây,
thở dài một tiếng.
Lúc này bãi cỏ dưới
tàng cây ngô đồng là một khoảng không vắng vẻ. Từ dòng sông
truyền đến tiếng nước sông nức nở nghẹn ngào. Cố Ngọc Liên
thấy mình mệt như sắp chết, bà lại bị hạ đường huyết. Bà không
biết Cố Thần Quang và thằng nhóc ăn mày đã chạy đi đâu. Từ lúc mùa
mưa bắt đầu đến nay Cố Thần Quang thường có những hành động kỳ
quái, bà cảm thấy có điều gì đó bất an đang ẩn nấp
trong Cố Thần Quang. Bà nghĩ, mình có nên đề phòng không đây.
0 comments:
Post a Comment
Click to see the code!
To insert emoticon you must added at least one space before the code.